"Cậu thiếu nợ người ta à." Bồ Cận lấy lại di động, liếc nhìn nội dung cuộc trò chuyện của Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ, hùng hổ mắng: "Cậu thẳng thắn với tôi đi, có phải cậu là xương rồng chuyển kiếp hay không, ngày nào cũng phải đâm chọt người khác mới chịu được.
Cậu nhìn xem con gái nhà người ta tốt như vậy, cũng chưa làm gì cậu, vậy mà cậu cứ phải một hai trêu chọc em ấy, bị mắng thôi không nói, còn khiến người ta chê cười, cậu nói xem có phải cậu ăn no rửng mỡ không hả?"
Trần Lâm Qua rũ mắt lười biếng nằm ở một góc sofa, cầm di động nhịp lên nhịp xuống trên đùi, "Tôi chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Bồ Cận đoạt lời nói tiếp: "Chỉ là cậu bị thiếu đòn."
Anh không phủ nhận cũng không phản bác, so với việc để Chu Hề Từ đối xử không mặn không nhạt, thì quả thật Trần Lâm Qua càng thích nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt, không kiêng nể gì của cô hơn, giống như giữa anh và cô chưa bao giờ tồn tại khoảng trống mấy năm kia, cũng chưa từng trở nên xa lạ.
"Không nói mấy thứ này nữa, tôi đi tắm đây." Trần Lâm Qua ném điện thoại lên bàn trà, "Ngày mai cậu còn muốn đi hái dưa hấu không?"
"Cậu có bệnh à?" Bồ Cận chỉ vào màn hình di động của mình, "Không phải cậu đã nói là muốn đi rồi sao?"
"Tôi chỉ nói giỡn thôi, nếu cậu không muốn thì tôi dẫn cậu tới nơi khác chơi." Trần Lâm Qua đứng lên, đi vào phòng tắm.
"Thôi khỏi, đi chơi với cậu còn không bằng tôi đi hái dưa hấu còn hơn." Nói xong, Bồ Cận dựa ra sau, gác đôi chân dài lên bàn trà, bấm mở trò chơi.
Trần Lâm Qua dừng bước, lời nói ám chỉ: "Tôi chỉ sợ...!cậu lại thành quả dưa ngu ngốc nữa thôi."
Bồ Cận không thèm ngẩng đầu lên, dựng thẳng ngón giữa tay trái hướng về phía anh.
Trần Lâm Qua cười, không nói thêm gì nữa, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, vẫn cùng khoảng thời gian với hôm qua, Trần Lâm Qua và Bồ Cận bắt xe tới đó trước, đợi mọi người nhóm Chu Hề Từ ở ngã tư.
Nhưng lần này có nhiều người hơn.
Bồ Cận híp mắt nhìn qua, "Đó là bạn học của các em ấy sao? Khá đẹp trai đó."
Trần Lâm Qua cũng nhìn về phía ngã tư, trong số bốn người đang đi đến, người mới thêm vào chính là cậu bạn cao nhất, cậu ta có mái tóc ngắn màu hồng nhạt, làn da dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt, diện mạo không tầm thường, rất giống nam sinh trong manga, anime mà Trần Lâm Vũ ngày thường thích xem, khuôn mặt nhỏ, sống mũi cao, đặc biệt là đôi mắt rất sáng.
Trần Lâm Qua chậm rãi dời tầm mắt.
.......
"Hai người kia, ai là trúc mã của cậu?" Khâu Trác Ngọc nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang đứng chờ dưới tàng cây, khẽ chậc lưỡi: "Đều rất đẹp trai, nhưng so với tớ thì vẫn kém hơn một chút."
"Cậu có liêm sỉ một chút được không?" Giản Phàm chịu hết nổi trình độ tự luyến của cậu ta, "So với cậu á? Chỉ sợ cậu bị đả kích quá lớn thôi, hiểu không?"
"Giản Tiểu Phàm, một ngày cậu không xỏ xiêng tớ đôi câu là cậu sống không nổi sao?" Khâu Trác Ngọc nói: "Tốt xấu gì cũng lâu không gặp, không ôm một cái thì thôi, còn không cho nhau nổi một lời tốt đẹp."
Khâu Trác Ngọc mới trở về Khê Thành vào hôm qua, theo lời cậu ta nói chính là vừa từ thiên đường về lại nhân gian, chưa thích nghi được khí hậu, muốn ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Nếu không phải ngày hôm qua Vương Hỗ Sinh buông lời cay độc, thì không chừng mấy ngày nữa cậu ta mới có thể đến trường tham gia huấn luyện.
Dù sao thì tương lai cậu ta cũng sẽ không dựa hoàn toàn vào con đường thể thao này, chỉ cần bình thường cậu ta ở trong đội không làm gì quá đáng thì Vương Hỗ Sinh cũng lười để ý đến cậu.
Giản Phàm liền chắp tay ôm quyền, "Đội ơn cậu, nhìn thấy cậu thực sự cho tớ cảm giác giống như được "rồng đến nhà tôm"() vậy đó."
Hùng Lực chần chờ vài giây: " Câu "Rồng đến nhà tôm" được dùng như vậy sao?"
Giản Phàm: "..."
"Nhưng mà nói tiếp chuyện kia, tớ đây mới là thanh mai trúc mã chính thức của cậu chứ, chúng ta quen nhau từ năm lớp sáu tiểu học rồi mà." Khâu Trác Ngọc lấy khuỷu tay chọt chọt Chu Hề Từ: "Hàng xóm của cậu chỉ có thể tính là trời giáng thôi."
"Tính vậy thì cậu thua chắc rồi." Giản Phàm bày ra bộ dáng đầy kinh nghiệm: "Theo như trong tiểu thuyết, đến trúc mã trời giáng cậu cũng không làm được."
"Khỉ mốc, cuốn tiểu thuyết nào? Tớ sẽ liên hệ ngay với tác giả để sửa lại kết cục."
Mắt thấy đề tài càng lúc càng bị kéo đi xa, Chu Hề Từ hất cánh tay Khâu Trác Ngọc ra: "Lộn xộn cái gì, đừng ăn nói bậy bạ."
Bốn người lảo đảo lắc lư đi đến dưới tàng cây, Khâu Trác Ngọc cũng giống như Bồ Cận đều là người dễ thân quen, rất nhanh cậu đã dung nhập vào tiểu đội hái dưa.
"Anh, kỳ thi tuyển sinh đại học ở Thượng Hải các anh có phải đơn giản hơn chúng em nhiều không?" Có lẽ là vì nguyên nhân kiểu tóc, Khâu Trác Ngọc trông cao hơn Bồ Cận nửa cái đầu.
"Cũng không hẳn," Bồ Cận quét mắt, "Em trai cao bao nhiêu vậy? Còn cái đầu tóc này nữa, phong cách trường học các em cởi mở như vậy sao?"
"Em cao m." Khâu Trác Ngọc gãi gãi đầu: "Nhuộm tạm thời, gội đầu hai ngày là bay màu liền.
Vậy là các anh đều đã thi đậu hết ạ?"
Bồ Cận chưa thấy qua người không biết "chém gió" như vậy, cười khẽ: "Không thi đậu, này không phải là tới đây để học lại sao?"
"Hả?" Khâu Trác Ngọc cả kinh nói: "Các anh tới Khê Thành học lại á? Không phải chế độ thi đại học của chúng ta không giống nhau sao?"
"Trăm khoanh vẫn quanh một đốm(), chế độ không giống nhau nhưng không phải đều là học mấy môn kia thôi à?"
"Quá ngầu!" Khâu Trác Ngọc thật sự rất tâm phục khẩu phục.
Chu Hề Từ nghe không nổi nữa, véo cánh tay cậu ta: "Cậu ném luôn đầu óc ở Thừa Đức rồi phải không?"
"Tớ làm sao, đến cậu cũng mắng tớ." Khâu Trác Ngọc thấy rất ủy khuất, "Không phải các cậu bảo tớ phải ở chung thật tốt với người ta sao?"
"Bảo cậu ở chung thật tốt, nhưng cũng không bảo cậu ăn nói ngu ngốc như thế." Giản Phàm giơ tay vòng lấy cổ cậu ta đem người kéo xuống: "Nói đùa đơn giản như vậy mà cậu đều nghe không hiểu à?"
Khâu Trác Ngọc rụt cổ, vẻ mặt mơ hồ: "Hả? Đang đùa với tớ á? Câu nào là nói đùa vậy?"
Chu Hề Từ dứt khoát nhấc một chân đá vào đùi cậu ta: "Không bằng cậu ở lại Thừa Đức luôn đi, đừng trở về nữa."
Khâu Trác Ngọc tủi thân muốn chết, cơ thể cao m mấy dựa lên người Hùng Lực, bắt đầu ngang ngạnh làm nũng: " Ứ ừ..., Đại Hùng, các cậu ấy đều bắt nạt tớ, ứ ừ...tớ không thiết sống nữa."
Chu Hề Từ: "..."
Giản Phàm: "..."
Bồ Cận buồn cười không chịu nổi, đẩy cánh tay Trần Lâm Qua một cái: "Thằng nhóc đó có phải hơi bị ngốc không?"
Trần Lâm Qua liếc mắt nhìn qua, vừa vặn thấy Khâu Trác Ngọc túm lấy cánh tay Chu Hề Từ không chịu buông, mắt anh khẽ híp lại, giọng điệu cứng nhắc: "Không biết."
Dứt lời, còn tăng tốc độ bước chân.
"Này" Bồ Cận đuổi theo không kịp: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
"Nóng."
"Công nhận, nhiệt độ hôm nay hình như còn cao hơn hôm qua nữa." Bồ Cận giơ tay đè vành nón xuống: "Không biết trưa nay ăn món gì đây?"
"Ăn cái rắm."
Bồ Cận: "?"
......
Bữa trưa hôm nay có thêm ba mẹ của Giản Phàm, mọi người ngồi đầy một bàn, Khâu Trác Ngọc hiển nhiên giống với Chu Hề Từ và Hùng Lực, cũng thường xuyên tới đây, vì vậy người nhà họ Giản đối với cậu đều rất quen thuộc.
Ăn xong cũng không khách sáo, liền lôi kéo cậu ấy cùng đi ra ruộng dưa.
Bờ ruộng vừa dài vừa hẹp, sáu người rồng rắn thành một hàng dài, Trần Lâm Qua bị kẹp ở giữa, đi được một nửa, anh lấy cớ buộc lại dây giày, bước xuống khỏi bờ ruộng.
Đợi đến khi Chu Hề Từ đang ở vị trí cuối cùng đi tới, anh mới đứng dậy bước theo sau, khẽ gọi: "Chu Hề Từ."
Cô không phản ứng.
Trần Lâm Qua cũng không lên tiếng nữa.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng hai người một trước một sau, gầy gầy cao cao, lặng im không một tiếng nói.
Lần này hái dưa Bồ Cận đã rút ra được bài học, không còn khoác lác đòi đánh cược gì nữa, thành thật hái dưa hơn một tiếng đồng hồ.
Bà nội Giản ra đây đưa nước, đứng ở dưới bóng cây kêu to: "Mấy đứa! Mau lại đây nghỉ ngơi, uống chút chè đậu xanh rồi hái tiếp."
Trần Lâm Qua và Khâu Trác Ngọc cách đó gần nhất, trực tiếp từ trong ruộng đi qua, đầu cổ Khâu Trác Ngọc đổ đầy mồ hôi, Trần Lâm Qua vô tình liếc mắt nhìn, ậm ờ nói: "Cậu..."
"Sao vậy anh?" Khâu Trác Ngọc vuốt mặt, còn chưa ý thức được cái gì.
"Tóc cậu phai màu."
Khâu Trác Ngọc vuốt khuôn mặt của mình một lần nữa, "Mẹ ơi!"
Trần Lâm Qua bị sự cả kinh của cậu ta chọc cười, lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, đưa qua: "Lau đi."
"Cảm ơn anh." Khâu Trác Ngọc nhận lấy, trực tiếp rút một tờ ra lau mặt một lúc, trên giấy đều là màu hồng nhạt, cậu ta vừa lau vừa hỏi: "Anh, nghe nói anh và Chu Hề Từ là thanh mai trúc mã?"
Trần Lâm Qua "Ừ" một tiếng.
"Trùng hợp quá, em cũng vậy."
"..." Trần Lâm Qua bắt đầu tin tưởng lời Bồ Cận nói thằng nhóc này có chút ngốc nghếch rồi, "Cậu cứ lau mặt trước, tôi đi uống chút chè đậu xanh."
"Vâng! Mà anh ơi, em cũng muốn uống."
Mí mắt Trần Lâm Qua giật giật, chỉ vào cái giỏ nhỏ mà bà nội Giản mang tới, nói: "Ở đấy có nhiều lắm, cậu tự lấy đi."
Nói xong, anh tiếp nhận chén nhỏ được bà nội Giản đưa tới, yên lặng cách ra xa một chút.
Bồ Cận là người cuối cùng từ trong ruộng dưa đi lên, anh ta bưng chén chè đến bên cạnh Trần Lâm Qua: "Cậu ngồi xa thế làm gì?"
"Mát mẻ." Trần Lâm Qua đang tùy tiện ngồi dưới đất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Hôn Nhân Gượng Ép
.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
.
Huyễn Hoặc
.
Đánh Dấu Ngược
=====================================
Khu vực này trồng rất nhiều loại cây không biết tên, cành cây thô lớn xum xuê, gió thổi những phiến lá xanh xào xạc rung động, trong rừng chim chóc hót líu lo.
Sau khi uống xong chén chè đậu xanh, Bồ Cận chồng chén của mình lên chén của Trần Lâm Qua, uốn gối lại, hai cánh tay đặt lên đầu gối, "Cậu thật sự muốn về đây học lại à?"
"Học bạ cũng đã chuyển, giờ cậu còn hỏi tôi mấy lời này có phải hơi trễ rồi không?" Trần Lâm Qua khẽ cười: "Như cậu nói đó, trăm khoanh vẫn quanh một đốm."
"Đó là tôi..." Bồ Cận cũng biết cái lý lẽ này, thở dài: "Nhưng dù sao thì vẫn không giống nhau được, số lượng học sinh thi đại học, phổ điểm, cái gì cũng mỗi năm mỗi khác."
"Khác thì khác thôi, mà giờ lo lắng mấy điều này cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ đến tương lai sau này."
"Vậy sau này cậu tính toán như thế nào?"
"Không biết, cứ đi một bước tính một bước thôi." Trần Lâm Qua ngẩng đầu nhìn về phương xa, núi non trùng điệp uy nghiêm, nhìn cũng không thấy rõ được đỉnh núi cao.
"Này..." Bồ Cận còn muốn nói gì đó, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nhạc.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Ở dưới bóng râm bên kia, Hùng Lực và Khâu Trác Ngọc đang ngồi trên mặt đất, một người cầm di động ghi hình, một người cầm di động phát nhạc.
Giản Phàm kêu lên: "Chờ chút, cậu quay lại một lần nữa đi."
Khâu Trác Ngọc lại kéo âm thanh về điểm mở đầu, theo tiếng "Yo~" bắt đầu bài nhạc, thân thể Chu Hề Từ và Giản Phàm ngã về phía sau làm động tác kéo cung giống nhau, ngay sau đó lại vỗ tay hai cái.
Bồ Cận nghe ra tiếng nhạc kia là bài nhạc nền của một điệu nhảy đang rất phổ biến, theo như video người khác cũng nhảy điệu này trên mạng thì sau đó sẽ là động tác xoay cả người lại đây.
Chỉ là Chu Hề Từ và Giản Phàm hiển nhiên không làm được như vậy rồi, tứ chi hai người cứng đờ cứ như không phải của chính mình, rõ ràng là một bài nhảy siêu cấp đáng yêu, lại bị bọn họ nhảy thành bộ dáng quê mùa.
"Phụt." Mu bàn tay Bồ Cận chống lên trán, bật cười.
Giản Phàm nghe thấy được, dừng động tác, la lên: "Hai cái người phía sau kia, các anh cười cái gì?"
"Cười các em đáng yêu quá đi mất".
Bồ Cận đụng vào cánh tay Trần Lâm Qua: "Đúng không?"
Trần Lâm Qua đối diện với tầm mắt của Chu Hề Từ, khẽ nhướng mày, nụ cười có chút thờ ơ, "Đúng vậy."
Giản Phàm còn đang tính tiếp tục nhảy, Chu Hề Từ lại sống chết không muốn nhảy nữa, "Bỏ đi, tớ vẫn không nên tự làm khó chính mình, cậu nhảy với Ngọc Tử đi."
Cô đưa lưng về phía Trần Lâm Qua, ngồi vào vị trí Khâu Trác Ngọc vừa ngồi, nhớ lại biểu tình vừa rồi của Trần Lâm Qua, chầm chậm đem đầu chôn ở giữa hai chân- Huhu, mất mặt quá đi!
"Chu Hề Từ, cho chút nhạc coi." Khâu Trác Ngọc lắc lắc cánh tay, bày ra tư thế vừa nhìn qua đã nắm được động tác.
Chu Hề Từ ho nhẹ một tiếng, cầm lấy di động bấm phát nhạc.
Không nghĩ tới Khâu Trác Ngọc cũng là một cái bình hoa, nhảy còn không bằng Giản Phàm, ở giữa còn tát trực tiếp vào mặt Giản Phàm một cái.
Giản Phàm không kìm được tức giận, tóm cậu ta lại đánh cho một trận, cuối cùng vẫn là phải nhờ tới Hùng Lực giải cứu Khâu Trác Ngọc.
Cậu ta ôm cổ ho khan: "Khụ khụ khụ, Giản Tiểu Phàm, cậu cũng quá tàn nhẫn."
"Không tàn nhẫn bằng cái tát kia của cậu."
"..." Khâu Trác Ngọc thở dài: "Muốn ăn một miếng dưa hấu tẩm bổ."
Chu Hề Từ ngồi không nhúc nhích: "Bảo Tiểu Phàm bổ cho cậu."
"Phàm tỷ~" Khâu Trác Ngọc làm nũng.
"Được, được, được! Để chị đây bổ cho em." Giản Phàm không chịu nổi nhất khi cậu ta như vậy.
Trần Lâm Qua với Bồ Cận cứ tưởng rằng Giản Phàm nói bổ dưa là dùng dao hoặc đại loại thế, nào ngờ không nghĩ tới cô nàng lấy một quả dưa từ trong sọt, đặt lên cỏ, rồi trực tiếp giáng một chưởng xuống bổ quả dưa ra.
Trần Lâm Qua: "..."
Bồ Cận: "..."
Giản Phàm theo khe nứt trên vỏ dưa, bẻ dưa hấu ra thành vài miếng, ngẩng đầu nhìn qua: "Hai người có muốn ăn không?"
Bồ Cận điên cuồng lắc đầu: "Không, không, không! Không cần đâu."
Trần Lâm Qua cũng xua tay từ chối, rồi nhìn Bồ Cận trêu ghẹo: "Còn đáng yêu sao?"
Bồ Cận: "Cậu có thấy mình phiền hay không!"
Trần Lâm Qua xoay qua, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng dưng bật cười.
"Cậu cười cái quỷ gì?"
Trần Lâm Qua liếc anh ta một cái, "Không cười cậu."
Miệng Bồ Cận còn đang lẩm bẩm, cũng không biết là anh ta lẩm bẩm cái gì nữa, Trần Lâm Qua đứng lên: "Đi thôi, làm việc."
"Haiz, tới đây" Bồ Cận vội vàng đứng dậy cố đuổi kịp anh, những người khác cười đùa xong cũng đi theo xuống ruộng.
Chu Hề Từ còn nhớ tới chuyện tối hôm qua Vương Hỗ Sinh dặn dò, sau khi hái dưa xong vốn định cùng mỗi Giản Phàm đi một chuyến đến nhà Đào Khương, nhưng Bồ Cận vừa nghe nói họ muốn đi sang bên kia sông, liền vội vàng muốn đi theo: "Mấy em cứ đi tìm bạn học, anh với Trần Lâm Qua qua bên đó đi dạo."
Chu Hề Từ nghĩ một chút thấy cũng không có vấn đề gì, "Vậy mình đi thôi, không lát nữa trời sẽ tối mất."
Bồ Cận gật đầu: "Được".
Một đám người bước đi chậm rãi.
Đi đến bờ sông, một cây cầu dây treo dài nối liền hai thôn xóm, đây là con đường gần nhất từ Giản Gia Cương đi Đào Gia Thôn, nếu lái xe còn phải ở bên ngoài vòng một vòng.
Cầu dây trải qua năm này tháng nọ, xích sắt đã sớm bị gỉ, ván gỗ trên cầu cũng là dạng chắp vá, có người đi ở bên trên, thân cầu cũng sẽ lung lay theo.
Nhìn xuống dưới, chính là nước sông chảy cuồn cuộn.
Chu Hề Từ đi được một nửa cầu mới nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn lại, Bồ Cận và Trần Lâm Qua đi cuối cùng, bị đám người bọn cô bỏ lại rất xa.
Giản Phàm không để ý, đụng vào lưng cô: "Đi thôi, sao vậy?"
"Các cậu đi trước đi, tớ chờ hai người bọn họ." Chu Hề Từ dán người vào sợi dây thừng, nhường đường cho ba người bạn đi qua, chờ đến khi Bồ Cận và Trần Lâm Qua đi đến trước mặt mới nói: "Nếu không thì các anh đừng theo qua nữa."
Cô nhìn vào mắt Trần Lâm Qua, "Không phải anh sợ độ cao sao?"
Sắc mặt Trần Lâm Qua nhìn qua vẫn như thường, chỉ là ánh mắt có chút cứng đờ, thẳng tắp nhìn về phía trước, nói chuyện với Chu Hề Từ cũng là nhìn thẳng vào đỉnh đầu cô, không hề nhìn xuống dù chỉ là một chút xíu, "Cũng đã đi tới đây rồi, trực tiếp đi qua thôi, bên kia có thể bắt xe trở về mà đúng không?"
"Nếu chiều muộn thì cũng không chắc được."
"Không phải em muốn đi tìm bạn học sao? Em cứ đi trước đi, không cần quan tâm anh." Trần Lâm Qua duỗi tay muốn nắm lấy dây thừng dùng để cố định nhịp cầu, nhưng dây thừng được treo lơ lửng, căn bản là khó giữ được cân bằng, đối với anh mà nói như vậy càng tăng thêm cảm giác không an toàn, còn không bằng không nắm.
Anh thu tay lại đang muốn buông xuống, Chu Hề Từ lại đột nhiên giơ tay nắm lấy.
Cả người Trần Lâm Qua đều cứng đờ theo, tay cũng không biết nên động đậy như thế nào, cứ để tùy ý cô nắm, ngón tay anh duỗi thẳng tắp, "Làm gì vậy?"
Chu Hề Từ chậm rãi nắm chặt, "Đi thôi, em dẫn anh qua."
Trần Lâm Qua còn chưa nói gì, Bồ Cận ở bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Cái đó, tôi đi trước đây."
Chu Hề Từ nghiêng người để anh ta bước qua, cũng không biết bị làm sao, cô không dám nhìn Trần Lâm Qua, chỉ vào điểm cuối của cầu, nói: "Anh đừng cúi đầu nhìn xuống, cứ nhìn chằm chằm cây cột phía trước là được."
Hầu kết Trần Lâm Qua lăn lăn, "Được".
Anh dần dần thả lỏng, ngón tay cuộn lại, dán vào mu bàn tay cô.
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay giao nắm có chút nóng, Chu Hề Từ cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Hai người vẫn là một trước một sau, chỉ là lần này tay họ chặt chẽ ở bên nhau, rõ ràng khi còn bé, họ thậm chí còn từng ngủ chung một chiếc giường, vậy nhưng hiện tại chỉ là một cái nắm tay, hai người lại đều rất khẩn trương, đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Trần Lâm Qua nhìn bóng lưng cô, trên tay không dấu vết mà dùng sức, lòng bàn tay gắt gao dán vào mu bàn tay cô.
Coi như là anh đang sợ hãi đi!
Hãy để cho anh một lần được làm một kẻ hèn nhát dũng cảm.
Tác giả có lời muốn nói: Trần Lâm Qua, cuối cùng bạn cũng giống với một con người.
cảm động
()Nguyên văn là "Bồng tất sinh huy": Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa, mang nghĩa tương tự như "rồng đến nhà tôm"; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...
()Nguyên văn là "Vạn biến bất ly kỳ tông": dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Tương tự với "trăm khoanh vẫn quanh một đốm", "con nhà tông không giống lông cũng giống cánh",...