Cuộc họp lớp một khi đã bắt đầu liền không thể dừng lại được, Lâm Tùng Viện nói xong chuyện về môn toán học, lại nói: "Sau khi chính thức khai giảng vào tuần sau, cô sẽ tổ chức một buổi họp phụ huynh, hy vọng tất cả học sinh sau khi về nhà có thể thông báo cho phụ huynh của mình, tốt nhất là không nên xin phép vắng mặt, dù sao chuyện này cũng liên quan đến việc học tập và sinh hoạt của các em trong năm tới."
Chu Hề Từ từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên, lại nhìn nhìn Trần Lâm Qua.
Anh đã viết bài thi từ khi cuộc họp lớp còn chưa bắt đầu, lúc này vẫn đang viết, giấy nháp tràn ngập các loại số liệu và công thức có quen thuộc cũng có xa lạ với Chu Hề Từ.
"Làm sao vậy?" Trần Lâm Qua hạ thấp giọng, nghiêng đầu nhìn lại.
"Anh có nghe thấy lời chị Lâm vừa mới nói xong không?"
"Chuyện họp phụ huynh à?"
"Ừm, anh..."
"Cô Lâm biết tình huống của anh." Trần Lâm Qua nhanh chóng viết xong mấy con số cuối cùng, "Khi khai giảng ba anh sẽ đến trường tìm cô ấy."
"Ồ." Chu Hề Từ lại nằm quay mặt ra ngoài cửa sổ, trên bức tường trắng dưới bệ cửa sổ, có những hình vẽ nguệch ngoạc mà cô tùy tiện vẽ lúc buồn chán trong lớp học.
Có người xấu đánh nhau.
Có công thức khó thuộc.
Còn có thứ vừa rồi khi ngẩn người cô đã vô ý thức viết lên.
Chờ sau khi thấy rõ viết cái gì, Chu Hề Từ đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Trần Lâm Qua vừa tính điểm bài thi làm xong, lúc này đang nghe Lâm Tùng Viện nói chuyện, bị hành động đột ngột của cô làm giật mình.
Nghiêng qua nhìn, mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt đã viết đầy ba chữ "Làm sao vậy?"
"... Không có việc gì." Chu Hề Từ xoay người sang một bên hòng che chắn nội dung trên tường trắng, chờ sau khi Trần Lâm Qua quay đầu đi, lập tức bò trở về dùng bút lông màu đen bôi ba chữ "CLG" trên tường trắng.
Bôi xong cô còn chưa hết lo lắng, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao nhỏ, cạo từng mảng nhỏ kia xuống, bột phấn màu trắng theo vách tường rơi xuống mép bàn cô.
Chu Hề Từ thò lại gần thổi một chút, nhất thời không chú ý làm dính một ít vào mắt, cô xoa mí mắt lui về sau, không chú ý Lâm Tùng Viện đã đi tới trước mặt.
Trần Lâm Qua ở bên cạnh họ nhẹ một tiếng,
Cô đang muốn hỏi làm sao vậy, vừa nhấc mắt lên đã thấy Lâm Tùng Viện đứng ở lối đi, cô có chút chột dạ buông tay ra: "Chị Lâm..."
Ngược lại Lâm Tùng Viện không nói gì, chỉ dặn dò: "Chú ý nghe giáo viên Chu tổng kết."
Chu Hề Từ gật gật đầu: "Biết rồi ạ."
Thật vất vả mới đến giờ tan học, Chu Hề Từ thu thập cặp sách, trước khi đi lại nhìn mảng tường trắng rõ ràng hơn chỗ khác một đoạn.
Chỉ là viết một cái tên thôi, cũng không có gì.
Cô tự an ủi mình như vậy.
Tan học, cả lớp đều vội vàng, chuông vừa vang lên liền hận không thể phi ngay tới cổng trường, chỉ có Chu Hề Từ là chậm chạp, không biết là đang lê lết cái gì.
Giản Phàm tát một cái vào cánh tay cô: "Cậu làm gì vậy? Còn không nhanh lên, tan học mà còn không tích cực, suy nghĩ có vấn đề à."
"Đi đi đi!" Chu Hề Từ lập tức khoác cặp sách lên vai, bước nhanh đến cửa, quay đầu lại hướng về phía cô bạn, nói: "Còn không nhanh lên!"
Giản Phàm: "..."
Chờ đi tới nhà để xe, xe trong đó đã trống hơn phân nửa, Trần Lâm Qua đi tới mở khóa, đang muốn kéo xe ra ngoài thì nhận thấy có gì đó không đúng.
Anh cúi xuống bóp lốp xe, mềm xẹp.
"Làm sao vậy?" Chu Hề Từ đi tới, thấy động tác của anh, cũng cúi đầu xuống nhìn: "Con mẹ nó! Không phải chứ, đây mới là ngày đầu tiên mà đã bị nổ lốp rồi?"
"Gì?" Giản Phàm đẩy xe tới gần, cũng có chút cạn lời: "Đi đi đi, đi tìm ông chủ, này là cái xe rách gì, còn bán cho chúng ta 220."
Trần Lâm Qua dắt xe ra khỏi nhà để xe: "Đã quá muộn rồi, các em về trước đi, anh và Chu Hề Từ sẽ đi qua tìm ông chủ."
Giản Phàm không yên tâm: "Hai người có thể không?"
"Có thể." Trần Lâm Qua còn nhớ rõ vị trí đại khái của nhà Giản Phàm, đường về nhà so với anh và Chu Hề Từ thì xa hơn hai ba trạm dừng, giờ này mà vẫn đi theo đến cửa hàng bán xe một vòng, đợi đến lúc về cũng phải gần 11 giờ.Giản Phàm và Hùng Lực cũng không miễn cưỡng, dặn dò vài câu rồi lên xe đạp đi.
Còn chưa chính thức khai giảng, trong khuôn viên trường không có bao nhiêu người, đi ngang qua tòa nhà giảng dạy lớp 11, Chu Hề Từ yên lặng tiến lại gần Trần Lâm Qua.
Hầu như trường học nào cũng đều có tin đồn được xây dựng trên bãi tha ma hoặc trước kia trường từng là nhà hỏa táng, hay nghĩa trang linh tinh gì đó, cho nên bình thường tan học Chu Hề Từ rất ít khi ở lại trường một mình.
Lúc này hai tòa nhà cao tầng đen như mực đứng lặng trong bóng tối tĩnh mịch, gió đêm thổi qua, Chu Hề Từ cảm giác sau cổ có hơi lạnh.
Cô túm lấy góc áo Trần Lâm Qua, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi nhanh một chút đi."
Hai anh em bọn họ, một người sợ độ cao, một người sợ ma quỷ, mỗi người mỗi nỗi sợ.
Trần Lâm Qua cúi đầu xuống nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra che mắt cô lại, lòng bàn tay ấm áp dán vào mí mắt hơi mỏng của cô: "Đừng nhìn loạn."
Mặc dù rất lãng mạn, nhưng Chu Hề Từ có điều muốn nói: "Anh làm như vậy thì em đi đường thế nào?"
Trần Lâm Qua nghẹn họng, buông tay ra, nói: "Em chạy đi."
"Hả?"
"Chạy nhanh thì con ma sẽ không đuổi kịp em."
Chu Hề Từ: "..."
...........
Ông chủ tiệm xe còn chưa tan tầm, nhìn thấy hai người đẩy xe tới, nam sinh còn khập khiễng, suy đoán: "Sao vậy? Đi xe đạp bị ngã à?"
Chu Hề Từ bĩu môi: "Chú, chất lượng xe của chú không tốt, hiện tại còn chưa tới một ngày, lốp xe đã bị thủng rồi."
"Làm sao có thể?" Ông chủ nhận xe từ trong tay Trần Lâm Qua, động tác thuần thục đem xe ngã xuống đất, bóp lấy lốp xe kiểm tra một lần, rồi lấy ống bơm bơm đầy hơi vào lốp xe, dùng dụng cụ tháo lốp bên trong và bên ngoài ra.
Chú ấy kéo chậu nước bẩn bên cạnh lại, từng chút từng chút xoay lốp xe ngâm vào trong nước, xoay chừng nửa vòng, chỗ lốp xe bị xì hơi ở trong nước nổi lên bong bóng khí.
Ông chủ cầm khăn lau chà xát trên bề mặt lốp xe: "Xe này của cháu, không phải bị nổ lốp, cháu nhìn miệng vết rách này liền sẽ rõ, khẳng định là bị thứ gì đó đâm thủng, có phải các cháu đạp xe không chú ý cán phải đinh không?"
"Không có ạ, buổi chiều chúng cháu từ nơi này đạp về trường học, lúc dựng xe vẫn không có việc gì." Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua: "Lúc anh khóa xe có chú ý tới lốp xe không?"
Trần Lâm Qua nói: "Lúc ấy vẫn còn hơi."
Ông chủ mỉm cười: "Cũng không thể là có người cố ý đâm thủng chứ."
Nói xong thấy hai người đều không hé răng, ông chủ dừng lại động tác: "Thật sự bị người khác đâm?"
"Không biết ạ." Chu Hề Từ chỉ chỉ Trần Lâm Qua: "Anh ấy mới chuyển tới lớp chúng cháu chưa đầy một tuần."
Ông chủ cũng không biết nên nói gì, nhanh chóng vá lốp lại: "Được rồi, đã trễ thế này chú cũng không thu tiền của các cháu, về sớm chút đi."
Chu Hề Từ vẫn khăng khăng đưa tiền, "Cảm ơn chú, sau này cháu nhất định sẽ tuyên truyền cho chú nhiều hơn."
"Được rồi."
Trở về là Chu Hề Từ chở Trần Lâm Qua, vừa nãy ở khu dạy học một cái đá kia của cô có hơi tàn nhẫn, bây giờ lương tâm trỗi dậy, cũng không tiện để cho anh chịu thêm mệt mỏi.
Một đường lảo đảo đạp xe về nhà, Chu Hề Từ đem mẫu đơn lưu trú cho Từ Từ Anh ký tên, rửa một quả táo rồi ngồi trên sofa: "Đúng rồi mẹ, thứ hai tuần sau lớp chúng con sẽ tổ chức họp phụ huynh, mẹ ở trong xưởng có thời gian không?"
Từ Từ Anh cầm bút: "Mẹ rảnh mà, đến lúc đó mẹ sẽ tới."
"Được ạ, ngày đó mẹ đến nhớ gọi điện thoại cho con, con ra cửa đón mẹ, học kỳ này chúng con thay đổi tòa nhà giảng dạy rồi." Chu Hề Từ nhận lại tờ đơn lưu trú, "Mẹ, khi nào mẹ chuyển đến ký túc xá?"
"Chủ nhật này." Từ Từ Anh nói: "Nói đến ngày khai giảng của con, đoán chừng là mẹ không thể đưa con đi được rồi."
"Không sao đâu ạ, dù sao cũng có anh con ở đây, anh ấy sẽ giúp con mang hành lý." Chu Hề Từ nắn bóp bả vai Từ Từ Anh: "Còn mẹ thì sao, mẹ cứ cố gắng tranh thủ vị trí mới này cho thật tốt, mà không tranh được cũng không sao, con ở trường đã có anh trai, còn có tụi Giản Phàm nữa, mẹ cứ yên tâm nhé."
Từ Từ Anh vỗ vỗ mu bàn tay cô, lẩm bẩm: "Đúng vậy, có anh trai con ở đây, mẹ cũng yên tâm."
"Mẹ cứ thả lỏng tâm trí đi." Chu Hề Từ cúi đầu, tầm mắt rơi xuống cổ áo Từ Từ Anh, cô lại cúi người tới gần hơn một chút.
Từ Từ Anh nhận ra gì đó, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Hề Từ buông tay đang bóp vai ra, vê mấy sợ tóc đen ở cổ áo bà: "Mẹ, xem ra nhà chúng ta nên đổi dầu gội đầu sang Bá Vương(1)."
"Cái gì?"
"Mẹ hiện tại đã bắt đầu rụng tóc." Chu Hề Từ cười nói: "Mẹ đừng để đến lúc trở thành đầu Địa Trung Hải(2) còn trước cả ba con nha."
"Cái đứa nhỏ này, nói bậy cái gì vậy." Từ Từ Anh véo thắt lưng cô một cái, sau khi bị cô trốn được, cũng nở nụ cười theo.
Dưới ánh đèn, hai mẹ con cười phá lên, trò chuyện về việc nhà, kể những mẩu chuyện vặt vãnh ở trường học.
Đến ngày khai giảng chính thức, Chu Hề Từ quả thật phủi tay giống như một vị đại gia, dẫn theo Trần Lâm Qua đi ở phía sau đang xách hai cái vali hành lý lớn.
Trong khuôn viên trường có mở nhạc nhẹ, người đến người đi khắp nơi đều là học sinh mới mặc quần áo huấn luyện quân sự, trên mặt tràn đầy khát vọng cùng chờ mong với cuộc sống cấp ba sắp tới, một chút mỏi mệt vì phải huấn luyện dã ngoại trên một ngọn núi không biết tên nào đó cả nửa tháng cũng không có.
Chu Hề Từ buông tiếng thở dài: "Xem ra bọn họ còn chưa nhận thức được sắp nghênh đón mình rốt cuộc sẽ là cái dạng ngày tháng gì."
"Ngày tháng của bọn họ là cái dạng gì anh không biết." Trần Lâm Qua dừng trước bảng thông báo dưới lầu ký túc xá, "Nhưng những ngày tháng kế tiếp của em, hẳn là sẽ không dễ chịu lắm đâu."
"Vì sao?"
Anh chỉ vào danh sách phòng ký túc xá dán trên bảng thông báo, "Em vẫn sẽ ở tại lầu sáu."
"..."
Phòng ký túc xá ở trên tầng sáu là loại trải nghiệm gì, đại khái chính là thường xuyên đang tắm được nửa chừng thì hết nước nóng, buổi sáng phải dậy sớm hơn người khác năm phút, người khác nghỉ trưa có thể chạy về ký túc xá chợp mắt một chút, còn bạn chạy về, vừa nằm xuống thì tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa đã vang lên.
Có xảy ra động đất cũng không cần chạy, cứ tìm một tấm ga trải giường bọc mình lại chờ chết là được rồi.
Chu Hề Từ quả thực khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ cô phải ở tầng sáu cả đời hay sao, chẳng qua cũng may mắn thay, cô và Giản Phàm, Đào Khương đều ở cùng một ký túc xá, ngoài ra còn có ba bạn cùng phòng khác cũng đều là học sinh lớp 25, quan trọng nhất chính là, lớp trưởng Từ Lâm Lâm cũng ở cùng phòng ký túc xá với các cô, sau này chép bài tập cũng không cần chạy vạy, trực tiếp giải quyết nội bộ.
Vừa mới khai giảng, ký túc xá nữ được ra vào tùy ý, một nam sinh như Trần Lâm Qua ở giữa một rừng phụ huynh cũng không có vẻ khó xử.
Anh xách theo hai vali hành lý trực tiếp đi lên lầu sáu, giữa đường Chu Hề Từ có nói giúp anh xách một cái nhưng anh không cho.
Đến phòng ký túc xá, giường đều đã được phân chia từ trước, Chu Hề Từ và Đào Khương sống ở giường trên, giường dưới gần cửa, còn Giản Phàm ở giường trên cùng dãy với bọn họ, bên cạnh là cửa sổ và bàn học.
Chu Hề Từ được tính là đến sớm, tìm được giường của mình, từ trong cặp lấy cái áo thun không mặc nữa mà cô mang theo từ trong nhà, bắt đầu lau.
Trần Lâm Qua nhớ số giường, "Anh đi xuống dưới lầu nhận đồ cho em."
"Được ạ."
Trần Lâm Qua xuống lầu không bao lâu, Từ Lâm Lâm cùng ba mẹ cô ấy từ bên ngoài đi vào, mọi người cũng không phải là học sinh mới, nhưng đều là lần đầu tiên ở lại trường học, gặp mặt liền chào hỏi.
Từ Lâm Lâm nói, "Cậu đến một mình à?"
"Không phải, anh tớ đưa tớ đến." Chu Hề Từ tìm kéo cắt áo thun thành hai nửa rồi đưa cho Từ Lâm Lâm: "Lau giường trước đi, có rất nhiều bụi."
Từ Lâm Lâm "Ừ" một tiếng: "Anh cậu, là Trần Lâm Qua sao?"
"Đúng vậy." Chu Hề Từ nói.
Ba mẹ Từ Lâm Lâm thấy thế, hỏi: "Lâm Lâm, con cũng biết anh trai của bạn học Tiểu Chu à?"
"Vâng, cậu ấy là bạn học mới chuyển tới lớp chúng con vào học kỳ này, chính là nam sinh thi xếp hạng 1 trong lớp mà con nói lúc trước."
"Thật là lợi hại." Bà Từ cũng có ấn tượng với Chu Hề Từ, cười nói: "Vậy nhà các con xem như thể trí song nở hoa rồi, ba mẹ con chắc phải kiêu ngạo lắm."
(*Thể trí song nở hoa: nổi bật về cả thể dục thể thao và trí tuệ.)
Từ Lâm Lâm sửng sốt trong nháy mắt, đẩy kính muốn nói gì đó lại không biết mở miệng như thế nào.
Chu Hề Từ cười: "Đúng vậy, anh trai con giống mẹ nhiều hơn một chút, đầu óc thông minh hơn con, con có lẽ giống ba nhiều hơn, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản."
"Nào có, con cũng thông minh mà, Lâm Lâm nhà chúng ta thường nhắc tới con." Bà Từ còn muốn nói cái gì đó thì bị con gái kéo cánh tay lại.
Từ Lâm Lâm lại đẩy kính lên: "Mẹ ơi, thời gian không còn sớm, mau dọn dẹp thôi, buổi chiều còn phải tổ chức họp phụ huynh."
"À, được rồi." Bà Từ cầm giẻ bắt đầu lau.
Từ Lâm Lâm đi tới chạm vào cánh tay Chu Hề Từ, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, mẹ tớ không biết..."
"Chuyện này có gì đâu, tớ và anh tớ cũng không phải là con của gia đình ly hôn, không có gì không thể nói." Chu Hề Từ nói tiếp: "Mau thu dọn đi."
"Ừm."
Trần Lâm Qua xuống lầu nhận về không ít đồ, túi lớn túi nhỏ, đến lúc l*иg ruột chăn, anh đem bộ chăn ga 4 món mới nhận cất vào trong túi: "Anh đem về giặt rồi lại đưa cho em."
"Được ạ." Chu Hề Từ lấy từ trong vali ra bộ 4 món đã được Từ Từ Anh giặt trước đó: "Anh có biết l*иg ruột chăn không?"
Trong cuộc sống, Chu Hề Từ gần như không có gì không làm được, duy chỉ có không biết l*иg ruột chăn, luôn kéo không bằng bốn góc, như thể bị phong ấn ở phần kỹ năng này vậy.
Trần Lâm Qua không đáp là có thể hay không, im lặng không lên tiếng mà l*иg chăn, lại trải giường cho cô, coi như cũng rất xứng đáng với danh hiệu anh trai.
Anh ném gối đầu đã được bọc lên giường, sau đó lấy từ trong cặp của mình ra một xấp đồ, đưa qua: "Đây là nội quy ký túc xá và thẻ nước, thẻ nước cũng là thẻ kiểm soát ra vào, không được làm mất."
"Ồ." Chu Hề Từ nhìn anh, không biết có phải bị nhân vật nào nhập vào hay không, đột nhiên bắt đầu cảm thấy không nỡ, "Anh phải đi sao?"
Trần Lâm Qua nhàn nhạt liếc cô một cái: "Chu Hề Từ."
"Dạ?"
"Hiện giờ chúng ta đang học cùng một lớp."
"..."
Xúc động với anh cái quỷ!
.........
Buổi họp phụ huynh được định vào 2 giờ chiều, lớp học được bố trí đơn giản một phen, Chu Hề Từ cầm phấn viết mấy chữ lớn lên bảng đen.
- NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG SỰ XUẤT HIỆN CỦA TOÀN THỂ CÁC BẬC PHỤ HUYNH HỌC SINH!
Khi còn bé cô và Trần Lâm Qua từng luyện qua thư pháp ở cùng một thư viện, bình thường trong lớp có hoạt động báo bảng gì đó, đều do cô phụ trách.
Có phụ huynh đến sớm ở một bên khen: "Chữ này viết rất tốt, đặt bút dứt khoát, bút phong mạnh mẽ hữu lực, xem ra khi còn bé bỏ không ít công sức."
Chu Hề Từ ra vẻ thẹn thùng cười: "Cảm ơn chú ạ."
Cô nhìn về phía Trần Lâm Qua đứng bên cạnh, vẻ mặt chờ khen ngợi, Trần Lâm Qua quét mắt nhìn chữ cô viết, từ mép bảng đen nhặt lên một viên phấn, thêm một nét lên chữ "nhà"(3) của cô. Viết xong, anh lại nhìn cô một cái, "Luyện cho thật tốt."
"Trần Lâm Qua!" Chu Hề Từ trực tiếp ném đầu phấn qua, nhưng không trúng đầu anh, mà vô tình vào đầu của một phụ huynh đang đứng chờ.
"..." Chu Hề Từ vội vàng đi tới: "Xin lỗi chú nhiều ạ, cháu không có cố ý, chỉ là cháu vô tình ném nhầm người."
Chú ấy vui vẻ nói: "Không sao đâu."
Chu Hề Từ đỏ mặt, đuổi theo Trần Lâm Qua tới chỗ ngồi, vốn định giơ tay lên bóp cổ anh, ngón tay vừa chạm vào yết hầu của anh, chợt nhớ tới lần trước anh bị mình bóp đỏ một mảng, lại đột ngột dừng ở đó.
Yết hầu là nơi nhạy cảm thứ hai ở nam giới.
Tầm mắt Trần Lâm Qua dừng trên mặt cô, cảm nhận được sự mềm mại bao phủ, yết hầu có chút không khống chế được mà trượt lên trượt xuống, giọng nói anh rất thấp: "Buông tay."
Chu Hề Từ ngẫn người thu tay về, đi đến vị trí bên trong ngồi xuống, trên ngón tay tựa như còn đọng lại xúc cảm lúc yết hầu anh lăn.
Hơi ngứa.
Cô nắm ngón tay chà xát, nhưng vẫn mãi không thể chà hết được lớp tê dại khó nói thành lời kia, chỉ có thể nằm sấp trên bàn hòng giấu đi cái lỗ tai càng ngày càng đỏ.
Không biết qua bao lâu, Chu Hề Từ mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh băng ghế bên cạnh dịch chuyển, quay đầu nhìn, Trần Lâm Qua vừa từ bên ngoài tiến vào, trên mặt ướŧ áŧ rất rõ ràng.
Tầm mắt cô chậm rãi lướt xuống theo một vệt nước trên sườn mặt anh, từ góc độ này nhìn qua, đường nét yết hầu càng thêm sắc bén rõ ràng.
Chu Hề Từ nhìn chằm chằm vài giây, không hiểu sao lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, yên lặng rời tầm mắt, từ trong hộc bàn lấy ra một ly nước rồi uống một hơi hơn phân nửa ly, nhưng thế nào cũng không đè nén được sự xao động trong lòng.
Ngoài cửa sổ tán cây đổ bóng, ánh mặt trời buổi chiều nóng rực mà sáng ngời, ve sầu trốn sâu trong bóng râm kêu vang không biết mệt mỏi.
Gió oi bức thổi vào lớp học.
Chu Hề Từ nín thở, như thể cuối cùng cũng không thể chịu đựng tiếp nữa, cô mạnh mẽ đặt ly nước lên bàn, đáy ly va chạm với mặt bàn gây ra tiếng động rất lớn.
Cô chán ghét loại cảm giác mất khống chế nhưng không thể giải thích được này, thậm chí cũng bắt đầu thấy chán ghét cái mùa hè dài đằng đẵng.