Tiếng người quản gia kính cẩn. Hindo khẽ đặt nhẹ tách trà đào còn nghi ngút màu khói. Ông xoay người, liếc nhìn thân ảnh đứa con út mình chăm chút ngày nào, hiện giờ đang trong một hình hài xa lạ. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó mà, nhưng sao nhìn chẳng có chút sức sống, vẻ mặt trắng muốt như bông tuyết ngày đông, hàng mi đen không cong nhưng dài rậm khiến đôi mắt trở nên buồn bã, chỉ duy nhất cánh môi đỏ hồng cherry như vớt vát sự sống. Ông khẽ bóp chặt tay, kiềm nén thứ cảm xúc chua xót.
- Tới đây ngồi đi con.
Ông nói
Yuuki cứ như chỉ chờ có thế, nghe giọng cha khiến cô mừng rỡ, định toan chạy lại ngồi cạnh cô thì...ánh mắt sắc lạnh của bà quản như ra lệnh nghiêm cấm.
Cô khẽ khựng lại, nhìn theo cánh tay bà chỉ định mình phải ngồi ở đối diện, chậm từng bước một cô thở dài rồi cũng không phản ứng nhẹ nhàng ngồi đối diện Hindo.
- Cha,sao con lại ở đây vậy?
-...
- Kì lạ lắm cha à, lúc nãy thay đồ con không thấy gì trên cổ mình cả. Không đau luôn!
-...
-...còn nữa, người hôm qua là ai vậy ạ? Cứ như một tên phù thủy ấy. Thật đáng sợ. Ở đây cũng vậy, không khí thật lạ lùng, cha ơi...mình về nhà có được không...
Yuuki càng hỏi dồn dập hơn. Ánh mắt người cha của cô càng thêm lạnh lẽo. Cha cô làm sao vậy? Sao cô có linh cảm chẳng lành gì cả.
- Yuuki, từ giờ...con không nên quay trở về nhà nữa.
- Cái gì??? Sao lại thế ạ. Cha ơi con đã làm gì sai, con xin lỗi. Con hứa... sẽ ngoan hơn mà cha.
Lại là câu nói, mỗi khi Hindo nhìn thấy cảnh đứa con út của mình bị vợ con cả ngược đãi, ông đều muốn cô ra khỏi nhà. Ông không muốn thấy cô phải thiệt thân thêm nữa. Và cũng lại là câu "Con xin lỗi, con đã làm gì sai, con hứa sẽ ngoan hơn." Và cũng bao lần, ông thương Yuuki sao kể siết, ông mũi lòng, cho cô ở lại.
Thế nhưng lần này, dù ông có mũi lòng cỡ nào, cũng chẳng thể nào có thể giữ cô ở lại.
Yuuki Manjalet, hôm qua vừa tròn 16 tuổi. Cái sinh nhật kinh hoàng nhất đời cô đã trãi qua. Cả cuộc sống từ lúc sinh ra đã phải chịu đủ mọi ghẻ lạnh, gắn cái mác hoàng gia thối nát bên ngoài sung túc. Thật chẳng thể hiểu nổi, sao đời lại bất công với cô đến thế.
Đây không phải là lần đầu tiên cha đuổi cô đi, chẳng có gì ngạc nhiên cả. Chỉ là thấy đắng. Cô muốn khóc quá, nước mắt thì chẳng thể rơi. Cô sao vậy???
- Cha, sao con không thể khóc?
***
Ba tháng sau
Truyền thuyết kể rằng nếu một con macàrồng hút máu con người, người đó sẽ chết.
Thế nhưng, nếu người đó không chết mà vẫn sống, thì...sẽ bị biến thành macàrồng lai. Nếu người bị hút máu là cùng phái với vampire kia, thì sẽ không chịu bất kì ảnh hưởng gì. Nhưng là khác phái thì lại khác, con người kia, đời này, dù có yêu ai đi nữa, cũng phải chấp nhận số phận đó là lấy con macàrồng đã hút máu mình. Tuy nhiên, đó là trường hợp con macàrồng cũng kia chấp nhận lấy người đó. Nếu như con macàrồng kia không đồng ý, thì người đó cũng sẽ trở thành nô lệ cho con ma kia suốt đời.
Và giống như bao điều lệ khác của Vampire. Ai dám phá luật, sẽ lãnh một hậu quả ghê gớm.
***
Đã bao nhiêu tháng ngày cô không muốn tin đây là sự thật. Ngày thứ 90 kể từ lúc cha bỏ mặc cô ở ngôi biệt thự này.
Yuuki Manjalet cô bị một con ma cà rồng hút máu. Cô không chết và bị biến thành một con vampire dòng lai. Và cô sẽ không thể sống cùng gia đình mình được nữa. Cha muốn giáo huấn cô trở thành một con ma cà rồng thực thụ, ông muốn cô mạnh mẽ hơn, trước khi vĩnh viễn tống cô rời khỏi cái thế giới loài người, đưa cô về vương quốc Vampire. Nơi mà trong những bộ truyện cô đọc miêu tả nó mụ mị đến kinh hồn. Hai tuần đầu tiên đấu tranh với tâm trí. Yuuki như điên lên về sự thật. Cô ước nó chỉ là giấc mơ, nhưng không thể được, nó chính là sự thật!
Tất cả những gì cô học được ở trong ngôi dinh thự này chính sự im lặng. Bà quản gia cai nghiệt đó, bắt cô nhịn nói. NÓI, LÀ NÓI. Đã một tuần và Yuuki không hề nói được bất cứ thứ gì.
Những ngày đầu kinh hoàng, cô nhỡ miệng phát ra một tiếng, bà ta đã trói nhốt cô 3ngày, tất nhiên là bỏ đói. Hàng ngày bà ta dùng dao rạch và da thịt cô một phát và quan sát tốc độ hồi phục của nó. Yuuki hàng đêm phải thức khuya đọc sách, những quyển sách về macàrồng thực thụ và tất cả những thông tin liên quan. Mỗi ngày đều phải ghi chép nó ra giấy như trả bài. Sáng bị bắt dậy sớm để tập luyện những chiêu thức ma cà rồng, cô phải tập tất cả những phép thuật mà một con Vampire dòng lai nên có. Tất cả mọi thứ, rất nhiều và nhiều nữa, cô đều phải nắm bắt.
Ngày thứ 28 Yuuki ở đây, cô đã viết vào cuốn nhật kí "Đây không phải là cuộc sống của con người".
Ngày thứ 82 cô vẫn ở đây và đã viết một dòng chữ tiếp theo "Tôi vốn chẳng còn là con người!"
O.s