- Lang tiểu thư, Lâm tiểu thư, Dương tiểu thư là các người tự động hay để chúng ta động đây?_ Thiên Băng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chứa đầy vẻ trào phúng nhìn ba người run rẩy ở đối diện.
- T…t…ta…_ tiếng nóingập ngừng, ngắt quãng không ngừng. Thiên Băng nhíu mày khó chịu rồi ngoáy ngoáy lỗ tai, không phải trước đây bọn họ đắc ý lắm sao, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?
- Hay thôi, để chúng ta động sẽ tốt hơn_ nói xong, nàng rút trong tay ái ra một chiếc chùy thủ tinh xảo
- Quân sư, người đừng làm bậy!_ Dương Quang Hạo đập bàn đứng dậy
- Ta làm bậy? Tể tướng đại nhân, người mới là người làm bậy. Lúc đầu ngay trước mặt hoàng thượng và các quan thần ở đây, chính là các nàng đồng ý điều kiện tỷ thí, nay lại muốn nuốt lời sao? Há chẳng phải là coi thường Hoàng thượng, coi thường mọi người ở đây?_ Thiên Băng không chịu thua, nàng cao giọng đứng dậy nói.
- Lời của trẻ con nào ai chấp nhất?_ chòm râu dưới cằm Dương Quang Hạo run lên chứng tỏ hắn đã vô cùng tức giận
- Nếu ta nhớ không lầm thì ba vị tiểu thư trước mắt đã 17 tuổi, 17 tuổi mà là trẻ con ư?_ nàng nói không sai, ở đại lục này cũng giống như Trung Quốc thời xưa, nử tử mười lăm tuổi đã cập kê lấy chồng vậy mà mười bảy tuổi còn nói là trẻ con? Thúi lắm a~~
- Dương tể tướng, ngươi là coi thường ta?_ Thượng Quan Vân cắt đứt cuộc khẩu chiến của Thiên Băng và Dương Quang Hạo.
Hắn điềm tĩnh nở một nụ cười lạnh ngắt, long nhan tức giận quả không thể coi thường. Chúng quần thần bên dưới đã đổ mồ hôi đầy lưng. Hai năm trước, thủ đoạn tàn nhẫn mà Thượng Quan Vân đối phó với đám quan vị chống đối họ đều chứng kiến tất cả, nay hắn lại nở một nụ cười như vậy, chỉ sợ… huyết vũ lại bắt đầu.
- Người đâu, mang ba nữ nhân này ra ngoài, Chém!_ Âu Dương Hàn Phong ở một bên xem trò vui rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm lãnh khốc cùng hàn quang nơi đáy mắt khiến không khí xung quanh hắn một trận rét lạnh.
- Không… tha cho ta… tha cho ta...
- Hàn…vương…tha…tha…cho taa….không…
- Đư…đừng…mà….
Ba tiếng kêu thảm chợt ngưng bặt, đám nữ quyến run rẩy an phận tại chỗ. Dương Quang Hạo, Lâm Duẫn, Lang Kì Hạch tức giận đến run người nhưng không thể làm gì được, đành ngồi im một chỗ. Ánh mắt ba người giao nhau, lóe lên một tia tính toán thâm trầm cùng tàn nhẫn. Thượng Quan Vân, này là ngươi ép chúng ta!
- Hoàng thượng!_ bỗng trong đám người nữ quyến, một nữ tử đứng dậy. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan cân xứng nhưng đôi mắt xếch yêu mị lại khiến vẻ đẹp đó trở nên tầm thường. Người lên tiếng không ai khác, chính là ái nữ của Tây tướng quân!
- To gan, ai dám vô lễ với hoàng thượng?_Lê công công nghiêm mặt phất phất cây phất trần trong tay rồi quát lên
- Hoàng thượng, nữ nhi của hạ thần không biết quản giáo lễ tiết, mong người thứ tội_ Tây tướng quân Lang Kì Hạch quỳ xuống
- Ồ, không sao, không biết Lang tiểu thư có điều gì muốn nói_ Thượng Quan Vân mỉm cười, tuy nhiên, khuôn mặt mệt mỏi khiến cho nụ cười có phần u ám
- Hoàng thượng, tiểu nữ nghe nói ba vị tiểu thư đây tướng mạo xuất trần, tài nghệ phi phàm, mong được tỷ thí một phen để góp vui cho yến tiệc. Xin hoàng thượng thành toàn_ Lang Kì Nhiên cung kính nói, ánh mắt không ngừng liếc qua chỗ đối diện
- Tiểu nữ cũng vậy_ hai người bên cạnh Lang Kì Nhiên đồng thanh. Hai người này một là cháu gái của Tể tướng Dương Quang Hạo, Dương Lý Nhi. Một là ái nữ của thượng thư bộ binh Duẫn Lâm, Duẫn Mộng.
- Ồ, cái này các ngươi nên hỏi ý của họ_ Thượng Quan Vân ánh mắt đầy ý cười nhìn ba người Tử Hy. Nhưng lại làm cho hắn thất vọng nặng nề bởi vì ba người ở dưới chẳng có hứng thú nghe, ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn ngẩng lên giống như không phải đang nói về họ. Lang Kì Nhiên ánh mắt nổi lên tia trêu tức, này là do các ngươi sợ thua đi. Ba người họ (Lang Kì Nhiên, Dương Lý Nhi, Duẫn Mộng) vốn là ba tài nữ nổi danh kinh thành, so với ba ả hồ ly kia thì cao quý hơn mấy phần, haha (=_= , có người bị bệnh hoang tưởng nặng)
Thiên Băng nâng mắt, con ngươi chứa đầy tiếu ý nhìn ba nữ nhân ngu xuẩn trước mặt. Mắt to đảo quanh một vòng về phía Tử Hy đang uống rượu cùng với Nguyệt Điệp đang ăn, môi anh đào khẽ nhếch, giọng nói đầy đùa cợt phát ra:
- Ồ, tỷ thí? Nếu là tỷ thí chắc chắn phải có thưởng phạt chứ, đúng không?
Tiếng nói vừa dứt, Tử Hy ngừng uống rượu, Nguyệt Điệp buông đũa, ánh mắt không hẹn mà nhìn về phía Thiên Băng
- Tất nhiên là vậy rồi, không biết nên thưởng, nên phạt thế nào?_ Thượng Quan Vân cười hà, có kịch hay để xem tất nhiên không thể bỏ lỡ. Nhưng mà lần đầu tiên trong đời hắn nghe được lời khiêu khích ba tử thần của hắc đạo, hơn nữa, lời khiêu khích này lại phát ra từ những ả nữ nhân ngực to não bé, hắc hắc, trước khi kế hoạch bắt đầu, nên thư giản một ít đã!
- Vậy nếu chúng ta thắng, xin ba vị tiểu thư đây nhường chỗ cho chúng ta_ Lang Kì Nhiên đại diện nói, ánh mắt chứa đầy tình ý liếc đến chỗ của Thượng Quan Khương. Thiên Băng khóe miệng giật giật, chính mấy tên này là kéo các nàng xuống nước? Con mẹ nó, cũng quá mức xui xẻo đi, lần sau có chết nàng cũng không ngồi với mấy tên này nữa đâu.
Tử Hy cùng Nguyệt Điệp vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Ý đồ xem trò vui của Thượng Quan Vân tại sao các nàng lại không biết cơ chứ, tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Thiên Băng thì biết, nàng ta chắc chắn phải tham dự cuộc vui này. Tính tình của Thiên Băng như thế nào, các nàng đều biết rõ, thôi đành vậy, mở đầu một tý cũng không sao, về phần Thượng Quan Vân thì tối nay, hắn sẽ biết thôi.
( Tình hình là anh Vân chết chắc rồi =))) )
- Được thôi, vậy nếu chúng ta thắng các ngươi để mạng lại đây đi_ Tử Hy khốc khốc nở nụ cười. Nụ cười đẫm máu, tàn nhẫn như tử thần. Có gan khiêu khích thì phải có gan nhận lấy hậu quả, chậc chậc.
- Được! _ Dương Lý Nhi hống hách lên tiếng. Đơn giản vì ả ta nghĩ rằng so với mình cùng hai người bạn thì ba người Tử Hy chẳng là cái gì hết. Chẳng qua bọn họ sợ thua nên mới hù dọa vậy thôi, trò trẻ con như vậy ả ta mới không sợ. Dương Lý Nhi đắc ý mà không biết rằng, suy nghĩ sai lệch này sẽ khiến cho ả ta phải trả giá đắt.
- Nếu đã vậy thì văn võ bá quan ở đây hôm nay sẽ là giám khảo, yến tiệc thì phải có phần náo nhiệt hơn, ta nói có đúng không?_ Thượng Quan Vân mỉm cười như gió mùa xuân nhưng lại khiến cho văn võ quần thần bên dưới sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
- Đúng… aha… đúng vậy!
- Tốt! đã thế thì nên bắt đầu thôi, ai sẽ lên biểu diễn trước đây?
- Chúng tiểu nữ xin biểu diễn đầu tiên_ Duẫn Mộng điềm đạm cuối đầu, nhưng ánh mắt của nàng ta lại lóe lên tia quỷ kế. Hừ, dám dành thừa tướng với ta? Các ngươi căn bản không xứng
Nhưng mà một chút ý nghĩ đó đều được sáu người đối diện nhận ra được. Nguyệt Điệp căn bản là không quan tâm, Thiên Băng bên cạnh đã muốn phì cười, để xem kết quả cuối cùng là ai ăn ai. Một ít tài lẻ này mà muốn đấu với bọn họ? Được thôi, nếu ba người kia đã chán mình sống quá lâu thì các nàng cũng phải thành toàn cho họ, lâu lâu phải làm việc tốt để tích đức a~
Còn ba nhân vật chính – người gây ra vụ tỷ thí này – Âu Dương Hàn Phong, Thượng Quan Khương và Nam Cung Thần chẳng buồn nói một lời nào. Tâm trí họ đều đặt lên kế hoạch và dành hết cho người bên cạnh. Không rảnh hơi đâu để ý đến đám ruồi nhặng. Thượng Quan Khương thấy vẻ mặt hưng phấn của người bên cạnh thì cười nhẹ lắc đầu, nếu nàng thích thì hắn sẽ phụng bồi đến cùng. So ra cần thoải mái một chút, mở màn đặc sắc như thế này thì không cần bỏ lỡ. Tất cả đã bắt đầu.