- Ta nói nè, tại sao chúng ta cứ dừng chân ở cái khách điếm này vậy?_ Thiên Băng chán nản than thở. Họ đến đây dừng chân đã được 3 ngày rồi, tại sao không đi tiếp vậy
- Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát rồi nhập vào đoàn quân của hoàng huynh_ Thượng Quan Khương không buồn ngẩng đầu khỏi cuốn sách
- Hoàng huynh?_ nhỏ nhíu mày, tên Thượng Quan Vân không phải ở kinh thành hả?
- Là tam ca Âu Dương Hàn Phong_ như hiểu được nghi vấn của nhỏ, hắn trả lời
- Là tên chiến thần ấy_ Nhỏ chu môi, trong doanh trại quân đội, nhỏ cũng nghe nhiều về cái tên Hàn Phong này.
Cái gì mà bảy tuổi ra chiến trường, mười tuổi giết giặc, mười hai tuổi đánh tan tác khiến cho quân đội Phương Quốc nghẹn chết, mười lăm tuổi lập vô số chiến công. Nhỏ còn nghe nói hắn tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn, thị huyết, không gần nữ sắc, nữ nhân dám lại gần hắn là bị gọt thành nhân côn luôn. Nhỏ khóe miệng giật giật, nhân côn – Hy thích nhất là loại này. Nghe nói hắn 22 tuổi rồi còn chưa thành thần, lại còn nghe giang hồ gần xa đồn hắn bị đoạn tụ… Khụ…khụ… nói tới đây trong đầu Thiên Băng bỗng dưng hiện lên cảnh Boys love 18
- Tại sao lại là họ Âu Dương?_ Cô nhíu mày
- Tam ca là con của Vân phi nghĩa mẫu, nàng là tiểu thư của đại gia tộc Âu Dương gia lánh đời, được tiên hoàng vô cùng sủng ái cho nên mới để cho tam ca mang họ Âu Dương_ Thượng Quan Khương giải thích
- Ân_ Thiên Băng gật đầu. Vân phi nghĩa mẫu? hình như tình cảm của họ vô cùng tốt, ở hoàng cung đầy nguy hiểm mà cũng có được loại tình cảm gia đình đơn thuần này, thật đáng hâm mộ - ánh mắt của Thiên Băng trở nên mông lung
- Tối rồi_ Tử Hy nhìn lên bầu trời, cô có dự cảm không tốt cho đêm nay
- Hy, nghỉ ngơi đi_ Thiên Băng quay qua nói với cô rồi cũng đi lên phòng
- Ân_ gật đầu rồi đi, cả hai không để ý Thượng Quan Khương như người vô hình.
Đêm – vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng réo rắc không ngừng. Tử Hy nằm trên giường nhắm mắt nhưng thật ra cô không ngủ. Tai trái khẽ nhúc nhích, tiếng xé gió nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt đang nhắm bỗng dưng mở ra, tay phải nhanh chóng chúp lấy cánh tay đang cầm chùy thủ hướng về phía mình. Hắc y nhân chưa kịp sửng sốt, chỉ nghe ‘Rắc…rắc’ Tay phải hoàn toàn bị gãy, chùy thủ rơi leng keng trên mặt đất. Cô nhẹ nhàng xoay người kiềm chế tay của tên sát thủ ra sau lưng, đầu gối thúc vào mạn xường của tên hắc y nhân, lực đạo mạnh đến nổi chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn. Bàn tay nhanh chóng điểm lên vài huyệt đạo rồi đặt lên quai hàm, lại nghe một tiếng Rắc nữa, quai hàm của tên hắc y nhâ lệnh vị trí. Cô không muốn hắn cắn thuốc độc tự tử, khẽ kéo màn trướng xuống rồi trói hắn lại, cô quăng hắn xuống đất như quăng một con heo chuẩn bị lên thớt. Mọi hành động chỉ diễn ra trong chớp mắt, không hoảng loạn, chỉ có một biểu tình bình tĩnh đến đáng sợ.
Bên này vừa động, bên kia đã nghe thấy tiếng đao thanh thúy vang lên, không gian im ắng bị phá vỡ bởi một tiếng hô lớn “ Có thích khách… có thích khách…” Tiếng binh khí vang vọng khiến toàn bộ khách điếm như loạn thành một đoàn. Không suy nghĩ nhiều, Tử Hy cũng lao vút ra, cô đã bắt được một tên làm con tin, những tên này, không cần sống nữa. Từng đường kiếm lưu loát lấy mạng như tu la địa ngục, máu văng tứ phía, không chiêu thức cầu kì, không hoa hoa lệ lệ, chỉ có một sát chiêu, chỉ có một đường kiếm ngang tàng.
Thiên Băng cũng không chịu thua, cánh tay sắc như đao chém xuống cổ, xuyên qua tim, máu không ngừng bắn lên cả khuôn mặt xinh đẹp, mị hoặc đến mê người. Từng đường quyền cứng rắn, lực đạo kinh người, nâng lên hạ xuống vô cùng chuẩn xác. Đây chính là hổ quyền lừng danh bá đạo nổi tiếng khắp doanh trại
Thượng Quan Khương cũng không hổ danh là chủ thượng, cho dù bị ám sát vẫn không hề hoảng loạn mà bình tĩnh phân phó mọi việc, đó là chưa kể đến việc hắn giết sát thủ y như giết gà vậy.
Chỉ một khắc sau, gần trăm tên hắc y nhân đã bị tiêu diệt. Tử Hy xách tên hắc y nhân mà cô bắt được xuống đại sảnh.
- Hy đây là…_ Thiên Băng nhíu mày
- Lấy thông tin_ Cô lãnh đạm trả lời
- Là hắn vào phòng của Hy?_ Nhỏ đen mặt, răng nghiến ken két khi cô gật đầu một cái.
- Là ai sai ngươi đến?_ Thượng Quan Khương kéo tay nhỏ ý bào bình tĩnh
- …
- Ngươi nhất quyết không chịu khai?_ Thiên Băng nhướng mi rồi nở một nụ cười gian tà, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô đang nhàn nhã uống trà giữa một nơi tràn ngập mùi tanh của máu tươi
- Sao? Không khai?_ mặt Thượng Quan Khương trầm xuống, chưa kịp làm gì thì nhỏ đã giật giật ống tay áo của hắn
- Ngươi không khai? Ta có cách làm cho ngươi khai_ Thiên Băng cười tươi như hoa rồi quay qua cô – Hy, ngươi thích chơi trò gọt nhân côn đúng không?
- Quá tiện nghi cho hắn rồi_ cô nhíu mày, thủ đoạn của cô vô cùng phong phú, toàn là những thứ đã được hắc bang công chứng. Đối với tên này, tùy tiện lấy ra một cái cũng đảm bảo hắn phải khai ra toàn bộ thông tin.
- Chôn sống_ nhỏ vẫn cười mà chẳng để ý đến xung quanh, mặt ai nấy đều đổ mồ hôi hột
- Xẻo từng miếng thịt_ Cô cười yếu ớt, cô vẫn rất là thiện lương nha
- Được_ tên hắc y nhân lúc này lạnh cả sống lưng, gai ốc nổi cùng mình khi tưởng tượng thịt của mình bị xẻo từng miếng, từng miếng một
- Ta… ta…_ Tên hắc y nhân xấu số thở hổn hển
- Khai hay không khai?_ Nhỏ trừng mắt, chùy thủ trong tay đã lóe sáng
- Là… là…Tể tướng, là tể tướng đại nhân_ Tên hắc y nhân hét lên
- Dương Quang Hạo? hay cho một tể tướng, hay cho một cái nguyên thần_ Thượng Quan Khương cười lạnh
- Ngươi cũng không cần thiết nữa rồi_ cô đứng dậy cười nhạt, phăng một phát, chùy thủ trong tay nhỏ không chút lưu tình chặt đầu tên hắc y nhân. Cả ba người cùng đứng dậy về phòng, bỏ lại đám lính đang thu dọn và một cái đầu vẫn đang mở trừng con mắt.
---- Chỗ này mình nói qua một tý, Thượng Quan hoàng triều có cả thừa tướng và tể tướng, quyền lực ngang nhau. Nam Cung Thần là thừa tướng còn Dương Quang Hạo là tể tướng -----------
p/s: xin lỗi vì lâu như vậy mới post truyện nhưng các bạn thông cảm cho mình vì năm nay là cuối cấp, mình không có nhiều thời gian và còn chuẩn bị thi nữa cho nên không thể post nhiều được. Thi xong mình hứa sẽ post bù, mong các bạn thông cảm
~~~~ Tiểu Hy ~~~~
Chương :
Bóng đêm tĩnh mịch bao trùm toàn bộ tri phủ huyện, trong một căn phòng, bóng người con gái xinh đẹp ngồi thẫn thờ trước gương như đang nhìn về một khung trời xa xăm nào đấy.
- Nếu như suy đoán không lầm, có lẽ hai người kia cũng đã xuyên không giống mình, chỉ là…. Có cùng thời gian và cùng thế giới giống mình không….Thôi mặc kệ, nghĩ nhiều tốn Nơ-tron, huy động lực lượng xáo hết đại lục này lên cho nhanh, mình đúng là thiên tài – Người nào đó thay đổi sắc mặt còn nhanh chóng hơn lặt trang sách
- haiz, vậy đến lúc rồi… tuy cũng hơi buồn nhưng k thể chậm trễ thêm – nó quyết tâm
- Điệp Nhi à, ngồi đi, có chuyện gì k?? – Quái trước nay có gì nó nói như lũ lụt luôn, làm gì có chuyện điềm đạm thế nay?_ Suy nghĩ của lão cha
- À đợi tỷ tỷ……..
Chưa hết câu đã có giọng nói thánh thót truyền vào cùng với tiếng đụng chạm thân mật của cái cửa với bức tường “ Rầm”
- Điệp Nhi àaaaaaaaaaaaa – một cơn lốc ùa vào
- Khụ khụ _ tri huyện bất đắc dĩ lên tiếng – Còn ta đây, con gái lớn mà vậy còn ra thể thống gì nữa- “ bộ ta là không khí à, mà đây là phòng ta mà” _ tri huyện khóc không ra nước mắt
- Í chết, quên, nữ nhi thỉnh an cha _ Thanh Thanh bắt chước bộ dáng thục nữ đáng yêu
- Thôi người nhà cả, ngồi đi, Điệp Nhi con nói tiếp đi_ tri huyện vẫy tay
- Thưa cha, con muốn xuất phủ
- Ngày nào con chả đi, còn nói với ta làm gì – Người nào đó thắc mắc
- Không, ý con là con muốn ra ngoài một thời gian, rõ hơn là còn muốn đi tìm hai tỷ tỷ mình – Ánh mắt nó lóe ra sự cương quyết
- Khôngggggggg, Điệp Nhi không thể bỏ ta – Thanh Thanh nhào tới ôm nó, sụt sùi - Cho ta đi nữa nhé
- Không được, muội đâu phải đi chơi, chả lẽ tỷ muốn để cha ở lại một mình??? Muội tìm được sẽ quay lại mà, có bỏ tỷ luôn đâu _ Nó dụ dỗ
- Nhưng ta nhớ muội – Người nào đó với vẻ mặt như sắp khóc
- Muội sẽ họa tranh mình cho tỷ ngắm
- Ta buồn
- Muội sẽ cho tỷ mượn mấy đồ hóa trang
Nghe đến đây, mắt của Thanh Thanh tỏa sáng
- Muội nhớ đó, e hèm , dù tỷ đây đau lòng rứt ruột rứt gan, k nỡ xa muội nhưng k thể ích kỉ k cho muội đi tìm người thân, híc híc chấm nước mắt…nên muội nhớ bảo trọng
Mặt ai đều chạy vài vạch hắc tuyến “Cô nãi nãi à, người còn mặt dày hơn được không???” đồng lòng cùng nghĩ
- Điệp Nhi – Người tưởng đâu đã trở thành không khí bất chợt lên tiếng
- Vâng – nó đáp
- Nhớ giữ sức khỏe
- Vâng
- Tự chăm sóc tốt bản thân
- Vâng
- Có chuyện gì cứ theo ý con, đừng để chịu thiệt, sau con còn cha và cả huyện này chống lưng
- Vâng _ trong lòng nó chảy qua một cỗ nước ấm nhẹ nhàng
- Vậy khi nào con đi
- Dạ chắc ngày nữa con sẽ lên đường
- Ừ, chuẩn bị thật tốt, cần gì cứ nói với cha
- Vâng, yêu cha nhất_ nó cười rạng rỡ rồi chạy lại hôn cái chụt lên mặt của tri huyện
- Thôi không còn sớm, hai con về nghỉ đi_ tri huyện phất tay
- Vâng cha cũng nghỉ ngơi thật tốt _ Hai tỷ muội đồng thanh
Khi hai người rời khỏi, một bóng áo đen bên ngoài cửa sổ vụt biến mất vào đêm tối
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương 9:
- Ta nói nè, tại sao chúng ta cứ dừng chân ở cái khách điếm này vậy?_ Thiên Băng chán nản than thở. Họ đến đây dừng chân đã được 3 ngày rồi, tại sao không đi tiếp vậy
- Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát rồi nhập vào đoàn quân của hoàng huynh_ Thượng Quan Khương không buồn ngẩng đầu khỏi cuốn sách
- Hoàng huynh?_ nhỏ nhíu mày, tên Thượng Quan Vân không phải ở kinh thành hả?
- Là tam ca Âu Dương Hàn Phong_ như hiểu được nghi vấn của nhỏ, hắn trả lời
- Là tên chiến thần ấy_ Nhỏ chu môi, trong doanh trại quân đội, nhỏ cũng nghe nhiều về cái tên Hàn Phong này.
Cái gì mà bảy tuổi ra chiến trường, mười tuổi giết giặc, mười hai tuổi đánh tan tác khiến cho quân đội Phương Quốc nghẹn chết, mười lăm tuổi lập vô số chiến công. Nhỏ còn nghe nói hắn tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn, thị huyết, không gần nữ sắc, nữ nhân dám lại gần hắn là bị gọt thành nhân côn luôn. Nhỏ khóe miệng giật giật, nhân côn – Hy thích nhất là loại này. Nghe nói hắn 22 tuổi rồi còn chưa thành thần, lại còn nghe giang hồ gần xa đồn hắn bị đoạn tụ… Khụ…khụ… nói tới đây trong đầu Thiên Băng bỗng dưng hiện lên cảnh Boys love 18
- Tại sao lại là họ Âu Dương?_ Cô nhíu mày
- Tam ca là con của Vân phi nghĩa mẫu, nàng là tiểu thư của đại gia tộc Âu Dương gia lánh đời, được tiên hoàng vô cùng sủng ái cho nên mới để cho tam ca mang họ Âu Dương_ Thượng Quan Khương giải thích
- Ân_ Thiên Băng gật đầu. Vân phi nghĩa mẫu? hình như tình cảm của họ vô cùng tốt, ở hoàng cung đầy nguy hiểm mà cũng có được loại tình cảm gia đình đơn thuần này, thật đáng hâm mộ - ánh mắt của Thiên Băng trở nên mông lung
- Tối rồi_ Tử Hy nhìn lên bầu trời, cô có dự cảm không tốt cho đêm nay
- Hy, nghỉ ngơi đi_ Thiên Băng quay qua nói với cô rồi cũng đi lên phòng
- Ân_ gật đầu rồi đi, cả hai không để ý Thượng Quan Khương như người vô hình.
Đêm – vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng réo rắc không ngừng. Tử Hy nằm trên giường nhắm mắt nhưng thật ra cô không ngủ. Tai trái khẽ nhúc nhích, tiếng xé gió nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt đang nhắm bỗng dưng mở ra, tay phải nhanh chóng chúp lấy cánh tay đang cầm chùy thủ hướng về phía mình. Hắc y nhân chưa kịp sửng sốt, chỉ nghe ‘Rắc…rắc’ Tay phải hoàn toàn bị gãy, chùy thủ rơi leng keng trên mặt đất. Cô nhẹ nhàng xoay người kiềm chế tay của tên sát thủ ra sau lưng, đầu gối thúc vào mạn xường của tên hắc y nhân, lực đạo mạnh đến nổi chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn. Bàn tay nhanh chóng điểm lên vài huyệt đạo rồi đặt lên quai hàm, lại nghe một tiếng Rắc nữa, quai hàm của tên hắc y nhâ lệnh vị trí. Cô không muốn hắn cắn thuốc độc tự tử, khẽ kéo màn trướng xuống rồi trói hắn lại, cô quăng hắn xuống đất như quăng một con heo chuẩn bị lên thớt. Mọi hành động chỉ diễn ra trong chớp mắt, không hoảng loạn, chỉ có một biểu tình bình tĩnh đến đáng sợ.
Bên này vừa động, bên kia đã nghe thấy tiếng đao thanh thúy vang lên, không gian im ắng bị phá vỡ bởi một tiếng hô lớn “ Có thích khách… có thích khách…” Tiếng binh khí vang vọng khiến toàn bộ khách điếm như loạn thành một đoàn. Không suy nghĩ nhiều, Tử Hy cũng lao vút ra, cô đã bắt được một tên làm con tin, những tên này, không cần sống nữa. Từng đường kiếm lưu loát lấy mạng như tu la địa ngục, máu văng tứ phía, không chiêu thức cầu kì, không hoa hoa lệ lệ, chỉ có một sát chiêu, chỉ có một đường kiếm ngang tàng.
Thiên Băng cũng không chịu thua, cánh tay sắc như đao chém xuống cổ, xuyên qua tim, máu không ngừng bắn lên cả khuôn mặt xinh đẹp, mị hoặc đến mê người. Từng đường quyền cứng rắn, lực đạo kinh người, nâng lên hạ xuống vô cùng chuẩn xác. Đây chính là hổ quyền lừng danh bá đạo nổi tiếng khắp doanh trại
Thượng Quan Khương cũng không hổ danh là chủ thượng, cho dù bị ám sát vẫn không hề hoảng loạn mà bình tĩnh phân phó mọi việc, đó là chưa kể đến việc hắn giết sát thủ y như giết gà vậy.
Chỉ một khắc sau, gần trăm tên hắc y nhân đã bị tiêu diệt. Tử Hy xách tên hắc y nhân mà cô bắt được xuống đại sảnh.
- Hy đây là…_ Thiên Băng nhíu mày
- Lấy thông tin_ Cô lãnh đạm trả lời
- Là hắn vào phòng của Hy?_ Nhỏ đen mặt, răng nghiến ken két khi cô gật đầu một cái.
- Là ai sai ngươi đến?_ Thượng Quan Khương kéo tay nhỏ ý bào bình tĩnh
- …
- Ngươi nhất quyết không chịu khai?_ Thiên Băng nhướng mi rồi nở một nụ cười gian tà, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô đang nhàn nhã uống trà giữa một nơi tràn ngập mùi tanh của máu tươi
- Sao? Không khai?_ mặt Thượng Quan Khương trầm xuống, chưa kịp làm gì thì nhỏ đã giật giật ống tay áo của hắn
- Ngươi không khai? Ta có cách làm cho ngươi khai_ Thiên Băng cười tươi như hoa rồi quay qua cô – Hy, ngươi thích chơi trò gọt nhân côn đúng không?
- Quá tiện nghi cho hắn rồi_ cô nhíu mày, thủ đoạn của cô vô cùng phong phú, toàn là những thứ đã được hắc bang công chứng. Đối với tên này, tùy tiện lấy ra một cái cũng đảm bảo hắn phải khai ra toàn bộ thông tin.
- Chôn sống_ nhỏ vẫn cười mà chẳng để ý đến xung quanh, mặt ai nấy đều đổ mồ hôi hột
- Xẻo từng miếng thịt_ Cô cười yếu ớt, cô vẫn rất là thiện lương nha
- Được_ tên hắc y nhân lúc này lạnh cả sống lưng, gai ốc nổi cùng mình khi tưởng tượng thịt của mình bị xẻo từng miếng, từng miếng một
- Ta… ta…_ Tên hắc y nhân xấu số thở hổn hển
- Khai hay không khai?_ Nhỏ trừng mắt, chùy thủ trong tay đã lóe sáng
- Là… là…Tể tướng, là tể tướng đại nhân_ Tên hắc y nhân hét lên
- Dương Quang Hạo? hay cho một tể tướng, hay cho một cái nguyên thần_ Thượng Quan Khương cười lạnh
- Ngươi cũng không cần thiết nữa rồi_ cô đứng dậy cười nhạt, phăng một phát, chùy thủ trong tay nhỏ không chút lưu tình chặt đầu tên hắc y nhân. Cả ba người cùng đứng dậy về phòng, bỏ lại đám lính đang thu dọn và một cái đầu vẫn đang mở trừng con mắt.
---- Chỗ này mình nói qua một tý, Thượng Quan hoàng triều có cả thừa tướng và tể tướng, quyền lực ngang nhau. Nam Cung Thần là thừa tướng còn Dương Quang Hạo là tể tướng -----------
p/s: xin lỗi vì lâu như vậy mới post truyện nhưng các bạn thông cảm cho mình vì năm nay là cuối cấp, mình không có nhiều thời gian và còn chuẩn bị thi nữa cho nên không thể post nhiều được. Thi xong mình hứa sẽ post bù, mong các bạn thông cảm