Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Làm quen lại từ đầu
Nhưng hiện giờ, Yêu Hoàng lại để cho một tu sĩ đến chỉ bảo, làm sư phụ của những thiên tài yêu tộc như bọn họ, quả đúng là chuyện chưa từng có trong lịch sử.
“Có gì mà không thể?” Nam Du nói.
“Hôm qua lúc cậu Tân và Thạch Chấn đánh nhau, các người cũng đã nhìn thấy cả rồi. Thạch Chấn cũng ở bậc thiên tài ngang hàng với các người mà còn không phải đối thủ của cậu Tần. Vậy chẳng lẽ cậu ấy lại không đủ tư cách hay sao?”
“Đại sư, chúng tôi không có ý đó” Cốt Lâm cười khổ nói: “Tuy nhiên chuyện có năng lực và chuyện hướng dẫn cho chúng tôi là hai chuyện khác nhau, người như cậu ấy hiểu biết quá ít về yêu tộc chúng ta thì dạy sao được, huống hồ những thiên tài như chúng tôi nhận một con người làm sư phụ cũng mất mặt quá”
“Hừ” Nam Du đen mặt, nặng nề hừ một tiếng.
“Bái con người làm sư phụ là mất mặt thì thua Minh Hội không mất mặt hay sao? M: người các người ai nấy đều tự nhận là thiên tài nhưng có kẻ nào dám đảm bảo sẽ thắng được Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành không?”
“Dựa vào tư chất của tôi, chắc chản là được’ Cốt Lâm vô cùng tự tin đáp.
“Ngay cả ba chiêu của Trương Quốc Tuấn cậu cũng không tiếp nổi”
Câu nói của Tân Trạm như gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Cốt Lâm “Chuyện này là không thể, anh đang gạt tôi thôi” Cốt Lâm đỏ bừng mặt đáp.
“Khụ khụ, vừa phải thôi, đừng ra tay nặng quá” Đại sư Nam Du liếc nhìn đám người đang vô tư cười kia bằng cái nhìn thông cảm, đúng là cái chết đổ xuống đầu rồi mà cũng không tự biết.
Nam Du lắc đầu bỏ đi “Này, tên nhóc loài người kia, tôi không biết chủ ý của Yêu Hoàng là gì, anh có điểm nào tốt, nhưng tốt nhất anh vẫn nên thành thật chút đi, nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi cũng sẽ không bắt nạt anh. không thì chỉ sợ nhiều yêu tu quá, muốn chỉnh anh cũng dễ mà”
Đợi sau khi Nam Du đi khỏi, giọng nói phía sau lại vang lên một lần nữa, kéo theo đó là vô số nụ cười và ánh mắt cười nhạo.
“Anh bạn đang nói chuyện, núp mãi ở xa như vậy có buồn không, hay là chúng ta nói chuyện rõ với nhau một chút nhỉ”
Tân Trạm vui vẻ cười, không chút tức giận “Haha, chẳng qua là tôi không thích bàn tán trước mặt thôi chứ đừng tưởng rằng tôi thấy sợ”
Lời vừa dứt một bóng người đã nhảy từ trên cây to phía sau xuống, Thân hình anh ta cao lớn, sức mạnh cuồn cuộn, trong ánh mắt nhìn xuống Tân Trạm lại chỉ thấy rõ sự coi thường.
“Không biết nên xưng hô sao đây?” Tân Trạm từ tốn hỏi “Lịch Ám Trọng, hay cũng chính là anh trai của Lịch Ám Tây” Người đàn ông kia lạnh lùng nói.
“Khó trách, anh muốn trả thù thay cho em trai mình à?”
“Đừng hiểu lầm, tôi với Lịch Ám Tây là anh em khác mẹ, hơn nữa tôi cũng không thích nó, nhưng vì cậu đã hại chết người nhà họ Lịch tôi nên tôi vẫn tự nhiên thấy khó chịu với cậu.”
Người nọ nhìn chằm chằm Tân Trạm nói “Nếu đã khó chịu thì sao phải nhịn, không bằng hai ta cùng đấu một trận xem” Tân Trạm khẽ cười nói.
“Đương nhiên là được, nhưng cậu có dám bỏ phi kiếm chỉ thuật đi mà đấu tay đôi với tôi không?” Lịch Ám Trọng hỏi.
“Có phải anh nghĩ tôi đánh thắng được Thạch Chấn là nhờ có sức mạnh của phi kiếm đúng không, vậy được.” Tân Trạm quả quyết nói Điều khiến Lịch Ám Trọng thấy bất ngờ là Tân Trạm lại đồng ý với mình.
“Nếu cậu thua thì sau này đừng quan tâm chuyện của chúng tôi nữa. Còn nếu tôi thua, tôi sẽ phục cậu’ Lịch Ám Trọng nói.
“Có trò vui để xem rồi.”
Mấy người Cốt Lâm hai mắt sáng bừng, vội vàng lùi lại, nhanh chóng chừa ra một khoảng trống cho họ.
“Tên nhóc loài người kia, để tôi cho cậu thấy sức mạnh thực sự của yêu tộc chúng tôi là thế nào”
Lịch Ám Trọng quát lên một tiếng đầy dứt khoát, bắp thịt trên cơ thể anh ta nổi lên cuồn cuộn, trong phút chốc đã biến thành một người cao ba mét, nhằm thẳng một quyền đến chỗ Tân Trạm.
“Tên nhóc Lịch Ám Trọng này mới động thủ đã ra sát chiêu rồi, tên tu sĩ loài người này.
thế mà lại dám đọ quyền cước với anh ta nữa, đúng là tự tìm đường chết” Cốt Lâm nở nụ cười lạnh.
Đám người Lam Yên đều vô cùng căng thẳng.
Trong số họ, sức mạnh của Lịch Ám Trọng nằm ở bậc cao nhất, thêm vào đó, sức mạnh ban đầu của yêu tộc vốn đã vô cùng mạnh mẽ, nếu đọ quyền cước thì đúng là Lịch Ám Trọng càng được lợi hơn.
Tuy nhiên, điều năm ngoài dự đoán của tất cả là.
Một quyền này của Lịch Ám Trọng lại đập mạnh xuống nền đất, vị trí ban đầu Tân Trạm đứng trong nháy mắt đã sụt xuống tạo ra một hố sâu khổng lồ trên mặt đất.
Một giây sau đó, Tân Trạm lập tức bay lên đỉnh đầu Lịch Ám Trọng, đạp một cước đây mạnh mẽ xuống đỉnh đầu anh ta.
Ầm!
Lịch Ám Trọng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai chân run lên rồi bị Tân Trạm đánh bay vào trong đất.
Anh ta tức giận gầm lên một tiếng, muốn rút hai chân ra Nhưng Tân Trạm lại đạp một cước khiến cả nửa thân mình anh ta vùi sâu vào đất.
Dưới sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của đám người Cốt Lâm, Tân Trạm cứ đạp một cước rồi lại một cước khiến Lịch Ám Trọng bị vùi vào đất như một củ cải.
Cuối cùng Lịch Ám Trọng đầu óc choáng váng, chỉ còn lại mỗi phần đầu ngây ngốc lộ ra bên ngoài.
“Phục rồi chứ?” Tân Trạm đứng trên đầu Lịch Ám Trọng hỏi.
“Tôi, tôi..” Lịch Ám Trọng bị đánh đến xây xẩm mặt mày nhưng lại đỏ mặt, cẳn răng muốn giả làm anh hùng. Cuối cùng bị Tân Trạm đạp thêm một cước, anh ta lập tức bật khóc.
“Tôi phục rồi, đừng đánh nữa.”
Lúc này Tân Trạm mới hài lòng gật đầu, dùng tay nắm lấy lỗ tai Lịch Ám Trọng, bỏ ngoài tai những câu chửi mắng, kêu khóc của đối phương, anh tùy tiện nhấc anh ta lên.
Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, cơ thể cao đến ba mét của Lịch Ám Trọng bị Tân Trạm rút thẳng ra ngoài ném đi.
Không gian trở nên tính lặng, tất cả đều trầm ngâm không nói gì Một thiên tài yêu tộc như Lịch Ám Trọng ở trước mặt Tân Trạm lại bị người ta tùy ý chơi đùa như một món đồ chơi, không có sức chống trả.
“Còn ai không phục nữa?” Tân Trạm quay đầu, ánh mặt trời rọi xuống gương mặt anh, nụ cười vô cùng đơn giản, thuần khiết nhưng ở trong mắt những người kia lại vô cùng đáng sợ, thậm chí có vài người đã đổ mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tu sĩ loài người này, tu vi thật quá kinh khủng.
Không thấy Lịch Ám Trọng thảm đến mức nào sao, đầu bị đạp chảy be bét máu, bây giờ gã đang năm ra một góc như heo chết rồi, muốn đứng cũng không đứng dậy được.
“Không phải vừa nãy cậu nói nhiều lắm sao, có muốn thử chút không?” Thấy không ai nói gì, Tân Trạm chỉ vào Cốt Lâm hỏi.
“Không cần đâu, tôi phục rồi!” Cốt Lâm mặt trắng bệch, liên tục xua tay.
“Còn cậu?”
Tân Trạm nhìn quanh, hỏi từng người một, không ít kẻ vội vàng cúi xuống, không cả dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Có kẻ còn cố chấp muốn phản kháng, Tân Trạm chỉ khẽ hừ một cái, uy lực phát ra đã đủ làm đối phương mềm nhũn cả chân, quỳ sụp xuống đất.
Cả một đám người không còn ai dám hó hé gì nữa.
“Nếu như các cậu đều đã đồng ý cả rồi thì từ hôm nay trở đi, tôi chính là sư phụ của đám phế vật các cậu. Làm quen lại lần nữa nhé, tôi là Tân Trạm”
Tân Trạm nhảy lên trên một phiến đá lớn, nhìn tất cả nói.
Đám người Cốt Lâm đều để lộ sắc mặt vô cùng khó coi, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều được gọi là thiên tài, ấy vậy mà khi đứng trước mặt Tân Trạm lại biến thành phế vật.
Có điều bị người ta xem thường còn đỡ hơn chết, trước mặt Tân Trạm, đúng là họ không có tư cách náo loạn.
“Tân Trạm, anh là Tân Trạm đó sao?” Thái Tinh đứng một bên trợn tròn hai mắt, giọng nói của cô có phần kích động giống như đột ngột tiếp nhận được tin tức quan trọng.