Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phương thuốc huyết mạch
“Chỉ sợ chúng tôi tính kĩ rồi nhưng đến lúc đó lại xảy ra sai sót thôi. Tôi nghe nói, lần này Tuyệt Nhật Yêu Hoàng dốc sức lắm, còn mời đến một kẻ nào đó để đặc biệt hướng dẫn cho đám thiên tài yêu tộc nữa kìa”“
Gia chủ Đổng nói đầy suy đoán: “Nghe nói thực lực của kẻ đó không xoàng đâu, còn từng đại náo cung điện của Yêu Hoàng nữa, tuy nhiên tay trong của tôi không đủ dùng nên không dò ra được danh tính của kẻ đó”
“Ây, gia chủ Đổng lo lắng thái quá rồi, không phải trước đó yêu tộc cũng từng khua chiêng gióng trống đào tạo đệ tử thiên tài của bọn chúng rồi đó sao, kết quả cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên”
Gia chủ Nghiêm cười tươi nói: “Khí số yêu tộc đã tận rồi, dù có là ai thì cũng không ngăn nổi áp lực của Vấn Đạo Tông †a đâu”
Gia chủ Phong run lên, mấy năm gần đây Vấn Tông càng ngày càng đáng sợ, gia tộc trong tông môn cũng đủ vượt qua một trong tám tộc của ông ta, diệt yêu tộc xong chỉ sợ bước tiếp theo sẽ đến tám đại gia tộc bọn họ mất.
“Còn Thạch Điệt xử lí thế nào, tên nhóc đó đã đả thương Quốc Tuấn rồi, sợ rằng sẽ gây họa đấy; Gia chủ Trương nói.
“Trứng sao chọi được với đá, hiện giờ thực lực của Văn Nhi nhà chúng tôi đang tăng mạnh, dù Tân Trạm có đến cũng chỉ có một con đường chết mà thôi” Gia chủ Nghiêm vô cùng tự tin nói.
“Thực lực tăng vọt, Nghiêm Trác Văn kích hoạt được huyết mạch thượng cổ rồi sao?” Các gia chủ ngồi đây đều nhạy bén, sắc sảo hơn người, vừa nghe đã thấy chấn động.
Lúc Tân Trạm đến mảnh đất yêu tộc này, mấy đại gia tộc cũng từng liên thủ, chia cho từng người phương thức kích hoạt huyết mạch thượng cổ.
Cuối cùng bọn họ thực sự đã nghiên cứu ra một phương thức, tuy nhiên linh thảo khó tìm, mấy nhà cùng nhau thu thập cũng không gom đủ.
“Văn Nhi, ra đây gặp mấy chú mấy bác đi” Gia chủ Nghiêm không đáp mà chỉ mở miệng cười.
Cùng với tiếng gọi của gia chủ Nghiêm, cửa phòng khách thình lình mở ra, một bóng người to lớn dũng mãnh chậm chạp bước vào.
Lúc này, gương mặt của Nghiêm Trác Văn góc cạnh như dùng đao tạc ra, đôi mắt rực sáng, khí tức cả người dâng trào, trong lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo một hơi thở cổ xưa thần bí.
Bên ngoài cơ thể có những vòng sáng lưu chuyển vây quanh, chèn ép anh ta như vị thần cổ xưa, tỏa ra một cỗ thần vận phi phàm.
“Ra mắt các vị tiền bối” Nghiêm Trác Văn vô cùng tự tin, hai tay chắp lại, tỏa ra một hơi thở bức người, khiến tất cả những kẻ hầu người hạ ở đó đều cảm giác khó chịu, vô thức lui ra sau.
“Khí tức mạnh mẽ quá.”
Gia chủ Đổng biến đổi sắc mặt, ông ta cảm thấy trên cơ thể Nghiêm Trác Văn có một sức mạnh áp đảo, nếu như sức mạnh đó bùng nổ lên chỉ sợ Đổng Thiên Thành cũng khó mà ngăn cản.
“Huyết mạch thượng cổ, quả nhiên là trạng thái đã kích hoạt huyết mạch thượng cổ” Gia chủ Trương cũng hít một hơi thật sâu.
“Nhà ông đã chế luyện được phương thuốc đó rồi sao”
“Haha. trước đó may mắn đã tìm được ít linh thảo, vừa hay gom đỏ” Gia chủ Nghiêm khiêm tốn nhưng sự đắc ý trong mắt lại không che giấu được.
“Huyết mạch thượng cổ của nhà họ Nghiêm, là cự ma nhất tộc, có phải Nghiêm Trác Văn đã học được bí thuật Cự Ma rồi hay không” Gia chủ Đổng sáng rực mắt, mở miệng hỏi.
“Đã học được một chút.” Gia chủ Nghiêm nở nụ cười nói: “Mọi người cũng biết là bí thuật thượng cổ cũng không dễ luyện mà, nhưng mỗi lần thi triển đều có khả năng hủy thiên diệt địa, vậy nên Thạch Điệt gì đó cứ giao cho Văn Nhi là được rồi, cả yêu tộc chắc chắn không có ai là đối thủ của nó được đâu: “Vậy thì tôi thấy rất mong đợi vào biểu hiện của Nghiêm Trác Văn đấy” Gia chủ Đổng híp mắt cười nói.
“Hừ, tốt nhất là giết luôn Thạch Điệt, trả thù cho Quốc Tuấn nhà tôi.” Gia chủ Trương cũng cắn răng nói.
Ngoài trận đấu thiên tài áp trục lớn cuối cùng ra, loài người và minh hội yêu tộc vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, dù sao trong vòng hai mươi năm, hai phía cũng đã tích tụ không ít những vấn đề và ân oán.
Trong cung Yêu Hoàng, gần như ngày nào cũng nghe thấy những tiếng cãi vã và gầm gừ, hai phía đều không chịu nhượng bộ vậy nên lần đàm phán nào cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
Tân Trạm cũng không có hứng thú với những thứ này, cho dù là ngoài thời gian tu luyện, anh cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện đó, anh chỉ cầm tấm thẻ ngọc cực phẩm kia rồi nghiên cứu làm thế nào để dung nhập truyền thừa chỉ thuật vào đó.
Thời gian lặng lẽ trôi quá, sau quãng thời gian mâu thuẫn chồng chất, cuối cùng cũng đã đến lúc phải giải quyết.
Đây cũng là cuộc chiến giữa thiên tài trẻ tuổi hai bên.
Nếu đã không nói được thì cứ dùng nắm đấm để phân định, ai thăng thì nghe kẻ đó.
Đến lúc này thì Tân Trạm cũng đã khôi phục hoàn toàn vết thương trước đó, anh lấy thẻ ngọc truyền âm ra chuẩn bị liên lạc với Chúc Diêu.
Tuy nhiên vừa lấy ra dùng, Tân Trạm lại phát hiện thẻ ngọc truyền âm hỏng mất rồi, không chỉ riêng Chúc Diêu mà của tất cả những người khác đều thế.
“Là do dùng nhiều Càn Khôn Di Chuyển Quyết quá hay do vân đang trong không gian truyền tống không ngừng của sơn cốc nên mới khiến thứ này bị hỏng”
Tân Trạm bất lực lắc đầu, xem ra phải đích thân đi một chuyến rồi.
Cũng may có lệnh bài đặc sứ từ Yêu Hoàng nên Tân Trạm cũng dễ dàng nhờ được một yêu tộc truyền tin vào trong.
Trong một tửu lần vắng vẻ ở hoàng cung, Tân Trạm đã gặp được Chúc Diêu.
“Tân Trạm, anh cứ thần thần bí bí như vậy, nếu không phải do người hầu nói được ám hiệu thì tôi cũng không dám tin anh lại chạy đến đây đấy” Chúc Diêu nhìn Tân Trạm đeo mặt nạ da người, khó tin nói.
“Haha, kẻ thù nhiều quá nên hành tung cũng phải bí ẩn một chút chứ” Tân Trạm khẽ cười.
“Phải rồi, gần đây cô có nghe được tin tức gì của nhóm Diệp Thành không? Tôi không liên lạc được với bọn họ.” Tân Trạm hỏi.
Thẻ ngọc truyền âm thì đã bị không gian na di làm hỏng rồi, nhưng anh lại thiết lập liên lạc với Diệp Thành thông qua bồ đoàn quỷ dị, vậy mà lần liên lạc này lại cứ như quảng đá xuống biển.
Chuyện này khiến Tân Trạm có phần bất an, dù sao trong thế giới ẩn này Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều không có gốc rễ, không biết là đã gặp phải chuyện gì rồi.
“Không nghe được gì cả, anh lo lắng à, vậy để tôi về bảo người nhà họ Chúc tra hỏi giúp anh” Chúc Diêu lắc đầu nói.
Tam tông bát tộc đều có một số nguồn tin vậy nên việc tìm người trong thế giới ẩn cũng dễ hơn rất nhiều so với Tân Trạm.
Tân Trạm gật đầu, nếu Chúc Diêu cũng không biết thì chắc là không có chuyện gì lớn rồi.
“Thôi không nói đến mấy chuyện này nữa. Hôm tôi tôn đến tìm cô là vì lôi đài chiến của minh hội hôm nay” Tân Trạm bình tĩnh lại, vừa nói vừa lấy thẻ ngọc truyền âm ra đưa cho Chúc Diêu.
“Lôi đài chiến của những trẻ đồng lứa từ hai tộc sao?”
Chúc Diêu khá ngạc nhiên.
Cô tôi không hiểu chuyện này có liên quan gì đến Tân Trạm.
“Tình hình lần này của mấy nhà các cô không ổn lắm nhỉ”
Tân Trạm nói.
“Vô cùng tệ hại, trước đó cũng từng nói với anh rồi, Vấn Tông và nhà họ Đổng đang một lòng muốn bành trướng thế lực, không những chèn ép yêu tộc mà cả mấy nhà chúng tôi cũng bị bọn chúng từng bước xâm chiếm” Nói đến đây, Chúc Diêu có phần lo lắng.
“Tuy nhiên lần này chắc chắn sẽ không như thế đâu” Tân Trạm nói, mặt đầy tự tin.