Chương : Người của trưởng lão Tuân
Bóng dáng Khôi Ách xuất hiện sau lưng Lỗ Thiên Văn, làm cho anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tân Trạm tiện tay tạo ra một màn ánh sáng.
“Các người là…”
Lỗ Thiện Văn vẫn chưa nói xong. Ánh áng này rơi vào trong miệng anh ta, anh ta nhận ra chỉ trong chốc lát mà mình không động đậy được nữa, nói cũng không nói được.
“Cho cậu chút gợi nhớ.”
Đôi mắt Tân Trạm động đậy, dẫn một đoạn thần thức liên quan đến kí ức vào trong đầu Lõ Thiện Văn.
Đầu Lỗ Thiện Văn ù một tiếng, mắt anh ta mở to ra.
Một số chuyện phủ đầy bụi trước kia được anh ta nhớ lại ngay lập tức.
Con ngươi anh ta co mạnh lại, nhìn Tân Trạm, đột nhiên trán chảy mồ hôi lạnh.
Chính là vào mấy tháng trước, đã xảy ra một chuyện kì lạ trên người anh ta.
Anh ta cảm thấy mình chỉ là ngủ một giấc, nhưng lúc tỉnh lại đi ra sau núi trực, thì những người đi tuần nói với anh ta đã là ngày thứ hai.
Nếu như bản thân anh ta ham ngủ thì không có gì để nói, nhưng điều kỳ lạ là những người đi tuần đều nói với anh ta rằng buổi chiều hôm qua, anh ta cũng đến đây, đợi đến thời gian như thường lệ rồi mới kết thúc quay về nhà.
Nhưng anh ta không thể nhớ ra được những chuyện mà mấy tên thuộc hạ này nói.
Ký ức của anh ta cứ như thế mà vô duyên vô cớ thiếu đi một ngày.
Sau đó tự Lỗ Thiện Văn lén đi tìm một số sách cổ để tra xem, vừa xem thì dọa anh ta đến mất hồn mất vía.
Anh ta tra được trong sách là có một số cao nhân lớn mạnh sở hữu phép bí mật nào đó, có thể thao túng người khác mà không cần đoạt xác, thậm chí có thể xóa đi ký ức trong ngày của người đó mà không để họ nhận ra.
Từ đó về sau, Lỗ Thiện Văn thường xuyên bị ác mộng dọa cho thức giấc, trong mơ có một thanh niên, một ánh mắt nhìn qua, anh ta liền bị thu hút.
“Anh, anh chính là người đó!”
Cả người Lỗ Thiện Văn chảy mồ hôi nhễ nhại, nhìn Tân Trạm giống như gặp phải quỷ vậy.
Từ cảnh tượng ký ức mà Tần Trạm vừa mới cho anh ta xem, rõ ràng đối diện với thanh niên này, chính là vị cao nhân trong suy đoán của anh ta.
“Không sai, xem ra cậu cũng có chút nghỉ ngờ. Đây là chuyện tốt, cho thấy thần thức của cậu là thiên bẩm, tốt”
Tần Trạm cười nói.
Lỗ Thiện Văn mắng thầm trong lòng, thiên bẩm này mà có gì tốt, anh ta không có thiên bẩm này thì cũng không đến nỗi gặp ác mộng cả ngày.
“Chỉ cần cậu không la không hét, tôi sẽ thả cậu ra, thế nào?” Tân Trạm hỏi.
Lỗ Thiện Văn nhận tôi cổ mình có thể động đậy được rồi, liền gật đầu liên tục.
Lúc này trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi Tân Trạm, anh ta biết điều mà mình đang đối mặt là sự tồn tại không thể chống đối được.
Tân Trạm gật đầu, một vâng ánh sáng thần kì bay ra, Lỗ Thiện Văn thở một hơi dài, suýt nữa thì chân mềm nhũn ngồi xuống đất.
“Tiền bối, lần này anh đến là có chuyện gì”
Lỗ Thiện Văn dè dặt hành lễ.
“Tôi muốn mượn thân phận của cậu, đi với cậu vào hầm giam sau núi, có vấn đề không?” Tân Trạm hỏi.
“Cái này……”
“Sao, có vấn đề?” Thấy Lỗ Thiện Văn đơ người, Tân Trạm chau mày.
Lỗ Thiện Văn như đứng trên đống lửa, nhanh chóng khua tay, cười khổ nói: “Tiền bối, nếu như đổi lại vài tháng trước, đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, tên Triệu Tấn Dục kia đã trở thành trưởng lão mới ở sau núi. Những người đi theo Triệu Tấn Giang như tôi đều bị giáng chức. Bây giờ ngay cả phủ đệ của tôi, tôi cũng không giữ được, chứ đừng nói là dẫn anh đến sau núi.”
“Thế cũng có nghĩa là cậu hết tác dụng rồi” Khôi Ách cười giễu nói: “Thế chỉ bằng giết đi”
“Không, tôi không có ý này.”
Lỗ Thiện Văn bị dọa đến la hét lên, vội vàng khua tay.
Lúc này anh ta mới nhận thức được, nếu mình không có tác dụng với Tân Trạm, làm không tốt thì sẽ chết ngay lập tức.
“Mặc dù tôi bị mất chức, nhưng uy lực vẫn còn, chỉ cần tên Mục Đồ đó không xuất hiện, tôi vẫn có thể xử lý những người khác được, và đưa anh vào hầm giam”
Vì bảo vệ tính mạng của mình, Lỗ Thiện Văn liền cho thấy mình vẫn còn có năng lực.
“Cậu chắc chắn?” Tân Trạm chau mày nói.
Lúc anh vào Vấn Tông, đã báo cho Tuyệt Nhật Yêu Hoàng phối hợp, cho nên thời gian rất quý báu, không thể kéo dài thêm được.
Mà nếu bên Lỗ Thiện Văn có vấn đề, để anh lại phải đi tìm Mục Đồ và khống chế đối phương, thì sợ là sẽ xảy ra tình trạng đó.
“Tôi chắc chắn, thật ra sau khi tôi bị cách chức, bởi vì tức giận nên luôn viện cớ ôm ở nhà, nhiều người không biết tình hình cụ thể, còn tưởng rằng tôi là đội trưởng” Lỗ Thiện Văn gật đầu liên tục, nói.
“Nhưng mà, chỉ sợ gặp phải tên Mục Đồ đó vạch trần tôi”
“Không vấn đề, gặp Mục Đồ thì tôi sẽ giúp cậu giải quyết” Tân Trạm nói.
“Thay đồ đi, mau đi theo tôi.”
Bị Tân Trạm đóng dấu trên trán, Lỗ Thiện Văn âm thầm kêu khổ trong lòng, anh ta biết mình lần này gặp phiền phức to rồi.
Nhưng sự việc đến mức này, anh ta cũng chỉ có thể phối hợp với Tân Trạm, vì thế mà vội vàng thay quần áo.
Đến khi ra lại, anh ta sửng sốt phát hiện Tân Trạm đã thay xong đồ đi tuần rồi.
“Tiền bối, anh cứ như vậy mà đi theo tôi?”
“Có gì không được?” Tân Trạm hỏi.
“Không có lệnh bài, trận pháp ngoài sau núi lập tức sẽ phát hiện ra anh” Lỗ Thiện Văn ngạc nhiên nói.
“Cái này thì cậu không cần lo, tự tôi có cách” Tân Trạm vẫy tay, nói.
“Còn nữa, bây giờ cậu có chút tiều tụy, hãy lấy lại khí thế trước đây” Tân Trạm liếc nhìn Lỗ Thiện Văn một cái rồi nói.
Lỗ Thiện Văn nhanh chóng nhớ lại dáng vẻ lúc trước, rồi khôi phục lại dáng vẻ hung hăng ngang ngược, nhìn người với đôi mắt lạnh lùng như lúc trước.
Lúc này Tân Trạm mới gật gật đầu, rồi hai người, một người trước một người sau đi ra khỏi sân.
Lỗ Thiện Văn đi trước, dẫn Tân Trạm đi thẳng một đường đến sau núi.