Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Thả ông ra ngoài
“Tiền bối, sắp đến trận pháp đầu tiên rồi” Lỗ Thiện Văn nhắc nhở.
Anh ta cầm lệnh bài của đội trưởng đi tuần, thông qua kiểm tra của trận pháp đi vào trong đó, sau đó hồi hộp quay đầu lại nhìn Tân Trạm.
Ba trận pháp này không thể xem thường được, đã từng có biết bao nhiêu người có dã tâm đều cắm ở trước trận pháp này.
Nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của Lỗ Thiện Văn, Tần Trạm không hề bận tâm đến điều đó, mà nhàn nhã đi bộ, bước vào trong trận pháp một cách dễ dàng, không có gì cản trở, và bản thân trận pháp cũng không có bất cứ điều gì lạ thường.
“Giam chân người đi tuần ở đây, đừng để họ quấy nhiều tôi.”
“Được, tiền bối”
Tần Trạm dặn dò Lỗ Thiện Văn và anh ta nhanh nhóng gật đầu.
Mặc dù không biết Tân Trạm muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn giả vờ làm công tác kiểm tra, đi đến chỗ mấy người đi tuần đóng giữ.
Những người đi tuần đó nhìn thấy Lỗ Thiện Văn thì có chút ngạc nhiên.
Những ngày nay, Lỗ Thiện Văn cả ngày báo bệnh không ra ngoài, mọi người đồn Lỗ Thiện Văn đã sụp đổ rồi, Mục Đồ trở thành người tiếp nhận chức vụ thay anh ta.
Nhưng bây giờ nhìn Lỗ Thiện Văn hăng hái trông có vẻ vẫn hung hăng ngang ngược như trước, không lẽ thủ đoạn của anh ta phi thường, lại lấy lòng Triệu Tấn Dục rồi.
Những người đi tuần này không dám thờ ơ, đều cẩn thận tiếp đón anh ta. Mặc dù Lỗ Thiện Văn tới đây tán gãu khiến người ta không biết làm thế nào, nhưng ai cũng không dám hỏi lung tung.
Cứ như thế, ở trong trận pháp đúng nửa tiếng đồng hồ, ngay cả Lỗ Thiện Văn cũng có chút căng thẳng, cuối cùng Tần Trạm cũng truyền âm qua.
Lỗ Thiện Văn cũng lập tức đứng dậy, đi vào bên trong.
Đúng vào lúc hai người đang chuẩn bị đi vào hầm giam thì đột nhiên một giọng nói khiến Lỗ Thiện Văn vô cùng chán ghét vang lên.
“Ôi chao, đây không phải là Lỗ Thiện Văn, đội trưởng lúc trước của tôi sao? Hôm nay cơn gió nào đưa anh đến thăm bạn cũ vậy.”
Tân Trạm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lêu nghêu như thân tre, khoanh hai tay, cười híp mắt đi đến trong sự vây quanh của mấy người đi tuần.
“Anh Mục, tôi thấy có thể là đội trưởng Lỗ bệnh nghiêm trọng quá rồi, phát bệnh chạy đến đây, chứ nếu không sao còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây”
“Ê, nói không chừng đội trưởng Lỗ tự thấy nghiệp chướng mình nặng quá, nên chủ động đến hầm giam làm tội phạm”
Mấy tên đàn em lên tiếng cười nhạo, ngay sau đó cả đám cười một trận hả hê.
Lỗ Thiện Văn tức đến mức đỏ mặt, ngón tay run cầm cập. Những người này đều biết anh ta mất chức rồi, quả là không hề coi anh ta ra gì cả.
Mấy tháng trước, những tên này còn vây quanh nịnh hót mình, bây giờ lại lại xem mình như thằng hề mà giễu cợt, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
“Mục Đồ, mày đừng có kiêu căng quá, thứ ông đây mất đi thì sớm muộn gì cũng lấy lại được, đến lúc đó bắt mày quỳ xuống gọi ba” Lỗ Thiện Văn giận dữ nói.
Vốn dĩ anh ta cũng không có gan nói như vậy với Mục Đồ, nhưng với tình hình như bây giờ, khiến cho anh ta có chút kìm không được cơn tức giận, nên bộc phát trong nháy mắt.
“Lỗ Thiện Văn, anh đừng làm trò cười nữa, anh là tay sai trung thành của Triệu Tấn Giang. Trưởng lão Triệu Tấn Dục sẽ không trọng dụng anh đâu, cho nên anh từ bỏ ý định này đi. Và đừng quên dọn ra khỏi phủ đệ, đừng ép tôi ném lợn mập như anh ra ngoài.”
“Còn dám thô lỗ nữa, cẩn thận anh cũng giống như đội trưởng mấy nhiệm kỳ trước, chết đột ngột ngoài ý muốn”
Mục Đồ đi đến, cười giêu giơ tay ra, một tay đẩy Lỗ Thiện Văn ngã xuống đất.
Nhìn thấy cơ thể mập mạp của Lỗ Thiện Văn lăn dưới đất, cả đám người lại cười phen hả hê.
“Mày, đúng là một tên vong ơn bội nghĩa, tao thật sự nhìn nhầm người.”
Lỗ Thiện Văn nghiến răng nghiến lợi, sau đó anh ta được Tân Trạm kéo dậy.
“Anh lại là ai nữa, ai cho phép anh kéo anh ta dậy.”
Lúc nãy Mục Đồ đều chú ý đến Lỗ Thiện Văn, đấn bây giờ mới nhận thức được Tân Trạm.
Nhìn Tân Trạm dám giúp đỡ Lỗ Thiện Văn, sắc mặt anh ta liền tái nhợt.
“Sao tôi không quen biết anh, anh là người đi tuần của đội nào” Mục Đồ càng nhìn Tân Trạm càng thấy lạ mặt, bất giác chau mày nói.
“Cậu muốn biết tôi là ai?”
Tần Trạm cười nhẹ nhìn Mục Đồ, Lỗ Thiện Văn cũng có chút hồi hộp, không biết Tần Trạm sẽ trả lời như thế nào.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Tân Trạm điềm đạm nói: “Cậu lại gần chút, tôi cho cậu xem một thứ.”
“Bây giờ muốn hối lộ tôi, đã muộn rồi” Mục Đồ cười giễu sát lại k Kết quả Tân Trạm đột nhiên giương tay ra, một bạt tai tát xuống mặt Mục Đồ.
“Cậu mà cũng xứng đáng để biết!”
Bép!
Cái bạt tai này vô cùng vang dội, vang dội khắp nơi.
Mục Đồ bị đánh bởi một lực rất mạnh, cơ thể anh ta tựa như con quay, bay lộn ngược mấy chục mét rồi mới ngã cái bịch xuống đất.
Lỗ Thiện Văn há hốc mồm, mấy tên cẩu thối của Mục.
Đồ cũng trợn tròn mắt.
Bầu không khí ở hiện trường liền trở nên yên tĩnh, ai nấy cũng khó mà tin được.
Người đi tuần lạ mặt này rốt cuộc là ai mà dám ra tay với Mục Đồ, thuộc hạ mà trưởng lão Triệu coi trọng nhất.
“Mày dám đánh tao!”
Sắc mặt Mục Đồ thay đổi rõ rệt, anh ta đứng thật mạnh dậy.
Từ khi anh ta trở thành đội trưởng mới, những người khác ngay cả làm mặt lạnh với mình cũng không dám, còn Tần Trạm lại dám tát tai anh ta.
Nhưng mà anh ta chưa kịp phát cáu thì một lệnh bài lạnh băng, bép một cái lên mặt anh ta.
“Anh, anh!”
Mục Đồ ôm cái mũi đau, tóm cái thẻ ngọc này lại xem, chốc lát sắc mặt anh ta biến đổi.
“Người của trưởng lão Tuân.”
Cơn giận của Mục Đồ biến mất không dấu vết trong chốc lát, thậm chí là có chút sợ hãi.
Anh ta cũng ở trong Vấn Tông nhiều năm, đương nhiên là nhận ra cái lệnh bài mà Tân Trạm ném cho anh ta là thuộc về ai.
Ông chủ Triệu Tấn Dục của anh ta, đương nhiên có thân phận không thấp trong Vấn Tông, nhưng so với Tuân Trì thì đương nhiên thua xa.