Chương
Đó là lý do tại sao trước đây ông ta đã nói với Tân Trạm một câu giống như thiên tài vậy.
Tuy rằng ông ta đã đánh giá rất cao Tân Trạm, nhưng không ngờ rằng cuối cùng chính mình lại đánh giá thấp Tân Trạm.
Không cần đến bất kỳ sự giúp đỡ nào của ông ta, Tấn Trạm cũng rời khỏi Vấn Tông, thậm chí còn lấy đi Viên đá thần cực kỳ quý giá của Vấn Tông.
Việc này khiến cho Triệu Hạo Thiên có chút xấu hổ, giống như bị một đôi tay vô hình nào đó tát lên mặt một cái thật mạnh.
“Đến lúc phải đi rồi”
Thở dài một tiếng, Triệu Hạo Thiên ôm lấy Trường Xuân Hàng đang hôn mê sắp chết.
Thuật phép này của ông ta luôn phải mang theo một người đi, vậy thì tùy ý đi.
“Anh bạn, cậu có sống được hay không thì phải xem số phận như thế nào”
Ánh mắt của Triệu Hạo Thiên lại rơi vào một người đàn ông sắc mặt tái nhợt khác, rồi ông ta lại dùng tay còn lại ôm lấy.
Ong!
Đúng lúc này, một tia sáng đột nhiên sáng lên phía sau ngọn núi.
Sáng rực như một vì sao, xuyên thủng đống đổ nát và bắn thẳng lên bầu trời trong chớp mắt.
Ngay cả đội hình hộ vệ của Vấn Tông cũng không kịp chống lại tác động của tia sáng đó, trong nháy mắt tia sáng ấy lại biến mất trong hư không.
Triệu Hạo Thiên quả nhiên từng là người đứng đầu trong Thế giới ẩn, cũng dùng những kỹ thuật cổ xưa đã được tập luyện để biến ra khỏi nơi này.
“Triệu Hạo Thiên cũng đi rồi, chết tiệt!”
Nhìn thấy tia sáng ấy, ba vị trưởng lão cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.
Lần này, bọn họ vì đoạt lại uy năng của Viên đá thần mà bỏ ra hàng ngàn Viên đá linh, mất đi không biết bao nhiêu sinh mạng đệ tử của Vấn Tông, Triệu Hạo Thiên đã chạy thoát, mà kẻ chủ mưu Tân Trạm cũng đã bỏ chạy.
Điều khó chịu hơn nữa là Viên đá thần cũng đã bị Tân Trạm lấy đi mất.
Từ đầu đến cuối bọn họ cũng không biết Tân Trạm là ai, làm sao tìm lại được Viên đá thần chứ.
“Giết! Giết hết toàn bộ những người ở đây”
Tam trưởng lão quát mắng, đổ hết tội cho những người ở phía dưới.
Dưới sự tức giận, bọn họ bắn ra hàng loạt tia sáng chói mắt, trên mặt đất ở ngọn núi đột nhiên xuất hiện một linh khí khổng lồ, giam cầm tất cả tù nhân ở phía trong.
Cả ba người họ lên kế hoạch giết hết một lượt để trút giận.
Đám người của da đen và yêu thú đầu bò nhìn chằm chăm vào nhà tù với vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, trong tay thái thượng trưởng lão, bọn họ căn bản không thể trốn thoát được.
“Các vị, náo nhiệt như vậy, các người đang muốn làm gì vậy?”
Nhưng vào lúc này, ở giữa không trung của Vấn Tông, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Đây là một người đàn ông anh tuấn, mặc áo bào vàng, dáng vẻ dũng mãnh, độc đoán, nhưng nhìn khí chất của ông ta lại có vẻ kỳ quái.
Nhìn thấy người này xuất hiện, ba vị trưởng lão đều nhất thời dừng lại.
“Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, ông làm gì ở đây vậy?” Tuân Tri nhìn thấy ông ta thì lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, ông đây vốn định quay về, nhưng phát hiện tiếng động của Vấn Tông của các người cũng không nhỏ, cho nên ta đặc biệt tới xem thử, không ngờ các người thực sự đang tàn sát yêu tộc của ta” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười chế nhạo..
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ta cũng khế thở dài một hơi.
Tân Trạm nói đúng, lần này anh đã cứu số lượng lớn yêu tộc, đồng nghĩa với việc ông ta lại nợ thêm một ân huệ với anh nữa rồi.
“Ông đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Đây đều là những tù nhân của Vấn Tông, làm gì phân biệt người yêu tộc của ông chứ” Tuân Tri giật mình đáp lại.
“Thật vậy sao? Nhưng tôi rất tò mò, không biết rốt cuộc yêu tộc đã phạm phải tội gì?”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười chế nhạo, ông ta vừa vừa vươn tay ra liền bắt lấy lão da đen.
“Thưa Yêu Hoàng” Lão da đen vội vàng gật đầu.
“Mi nói cho ta biết, mi đã phạm tội gì?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hỏi.
“Thưa Yêu Hoàng, thần vốn dĩ không làm sai việc gì cả, là Vấn Tông thèm muốn thuật Thôn Thiên của thần, cho nên đã bắt thần giam cầm ở đây hai mươi năm” Lão da đen nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tuân Tri.