Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Còn cả cậu, cậu nữa, đứng dậy nói chuyện.” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng liên tục chọn ra mấy người yêu tộc, bọn họ lần lượt quỳ xuống, tố cáo tội ác của Vấn Tông, một số người còn kích động đến mức không nén được nước mắt.
Hiện trường dần trở nên yên tĩnh trở lại, sắc mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng tái xanh, nhìn lên ba vị trưởng lão Thái Thượng.
“Các vị, hai tộc chúng ta đã có giao ước từ trước, nếu các vị đối đãi với người của yêu tộc chúng tôi như vậy, quả thật là không hề để chúng tôi vào trong mắt”
“Yêu Hoàng, là người ai cũng phải tự bảo vệ mình, chuyện này chỉ là do bọn họ bịa đặt bậy bạ, không thể tin được” Lão giả tóc trắng nhàn nhạt nói.
“Vậy thì đi điều tra đi, nếu như có tội, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ, nếu như bọn họ không có tội, Vấn Tông các vị nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích” Đáy mắt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lạnh lẽo đến kinh người.
“Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, chú ý lời nói của ông, ông cho rằng ông là ai chứ!” Lão giả tóc trắng lạnh lùng quát: “Nếu như Tử Hỏa Yêu Hoàng có ở đây, tôi còn có thể nể mặt ông ta vài phần, ông mà cũng xứng ra lệnh cho tôi sao”
“Ông dọa tôi đấy à?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười lạnh nói: “Cũng may, tôi không có đến đây một mình”
“Ha ha, nếu như ba người không đủ, vậy thêm tôi nữa thì sao đây?” Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bá đạo đột nhiên vang lên, sau lưng Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, lại xuất hiện thêm một thân ảnh cao lớn khác.
So với Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, thân người này cao lớn hơn, râu quai nón che kín khuôn mặt, trông vô cùng thô kệch.
“Diệt Niết Yêu Hoàng, ông đã hồi phục rồi, lại còn đột phá tu vi tu luyện nữa chứ” Ba vị trưởng lão Thái Thượng, nhìn thấy Diệt Niết Yêu Hoàng, đầu mày lập tức nhíu chặt lại.
Sau khi đạt đến phân thần cảnh, mỗi một bước tiến bộ đều là bước nhảy vọt về chất, trước đây cứ tưởng rằng Diệt Niết ‘Yêu Hoàng bị thương, e rằng tiền đồ mờ mịt, thật không ngờ đối phương ngược lại càng thêm tiến “Hai vị tông chủ, các ông đừng có diễn kịch nữa. Trong số những người ở đây, nói không chừng còn có người của hai tông các ông nữa đấy” Diệt Niết Yêu Hoàng cười nói.
Trên bầu trời, hư không chấn động, một nhãn cầu cực lớn và một thanh kiếm màu đen đột nhiên xuất Lão giả tóc trắng lại cau mày, người của Lĩnh Nam Kiếm Tông và Khấu Tiên Tông cũng đến đây rồi.
“Trưởng lão Tuân, chuyện này quả thực nên xem xét kỹ lưỡng, không nên tùy tiện bắt người như vậy” Tông chủ của Lĩnh Nam Kiếm Tông dùng kiếm truyên âm, nhàn nhạt nói.
“Tôi cũng cảm thấy nên điều tra rõ ràng chân tướng, cho dù là trong giới tu luyện, cũng không thể tùy tiện giết người vô tội được” Khấu Tiên Tông Chủ cũng trầm giọng nói.
“Các vị như thế này là muốn hợp sức với yêu tộc, tạo sức ép lên Vấn Tông chúng tôi hay sao?” Lão giả tóc trắng cười lạnh chế nhạo.
“Tổ lão Trần, ông nghĩ nhiều quá rồi, chúng tôi chỉ đang thảo luận vấn đề mà thôi” Tông chủ Lĩnh Nam Kiến Tông cười nói: “Đương nhiên, nếu như các vị không bằng lòng, chúng tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa”
“Hừ” Tuân Tri hừ lạnh một tiếng, hai lão tông chủ này quả là hai con cáo già.
Giả như không xảy ra chuyện đó, e rằng ngày hôm sau, chuyện này sẽ lan truyền khắp trong ngoài thế giới ẩn, đến lúc đó danh tiếng của Vấn Tông sẽ trở nên xấu xí.
“Được, vậy thì làm theo gợi ý của các vị, Vấn Tông chúng tôi sẽ điều tra kỹ càng chuyện này, sau đó cho các vị một câu trả lời rõ ràng” Lão già tóc trắng cũng biết rõ chuyện này không thể trốn tránh được, lão ta liếc mắt nhìn sang Tuân Tri, sau đó rời đi cùng bà lão và lão giả tóc đen.
So với những chuyện tầm thường này, ba người càng quan tâm đến việc tìm kiếm Tân Trạm hơn.
Đám phạm nhân đó chẳng qua chỉ là những con kiến, sống hay chết cũng không quan trọng.