Chương
“Hừ, cả một đội không ai có lấy chút thần thức. Coi như là biết chế thuốc, kiểu gì cũng chẳng hơn được tam phẩm, thế mà lại đứng trước mặt ông đây phách lối như vậy” Trương Đình nhìn chòng chọc bóng lưng Tân Trạm, hằm hừ càu nhàu.
Nên biết rõ rằng với tuổi tác và thực lực của anh ta ở trong tông môn cũng là một đệ tử nòng cốt cực kỳ ưu tú, tới chỗ nào chỗ nấy đều là người gặp người nghênh.
“Sư đệ Trương Đình, đừng giận dữ vì loại người này làm chi. Chờ đến khi chúng ta tìm ra chỗ ấy, lấy được hoa Thể Điệp tam phẩm rồi, giết đi cũng chẳng muộn” Nhạc Nhất Tuần cười nhạt nói.
“Nhớ kỹ, những kẻ này không hề cùng một thế gi chúng ta, xem chúng là con sâu cái kiến là quá đủ “Sư huynh Nhất Tuần nói đúng ạ, có điều lần này cũng có một tổ khác đến tìm hoa Thể Điệp. Liệu có khi bị đoạt lấy trước không ạ?”
“Cho nên chúng ta mới cần tên thầy điều chế thuốc này, vật ấy, chúng ta bắt buộc phải có” Nhạc Nhất Tuần thấp giọng khẳng định.
“Tân Trạm, hay là cậu trốn đi” với Rời khỏi doanh trại, Tân Tráng bỗng dưng thầm thì mà nói.
“Nếu để tôi trốn được” Tân Trạm có ý nghĩ sâu xa hơn nhiều: “Một khi tôi đi, các người sẽ gặp xui xẻo đấy”
“Tôi đoán sẽ lập tức bị giết chết. Nhưng mà, chết sớm hay muộn thì kiểu gì cũng phải chết mà” Tân Tráng cười khổ đáp: “Trước đây tôi cũng có nghe qua vài ba tin đồn, chuyện mà những Tiên ông này đang làm là chuyện quan trọng cực kỳ bí mật. Bọn họ tìm chúng tôi dẫn đường, nhưng chuyện này xong rồi cũng sẽ không để chúng tôi đi Ánh mắt Tân Trạm khẽ xao động, nhìn chằm chằm Tân Tráng.
“Tôi không có nói bừa. Vì để giữ gìn bí mật này, bọn họ sẽ giết bằng sạch tất cả người dẫn đường. Dù sao cho tới tận bây giờ bọn họ cũng nào có xem chúng tôi là người, cũng nào có hề quan tâm đến tính mạng chúng tôi đâu”
“Vậy nên là, Tân Trạm, đi đi, không cần vì chúng tôi mà bỏ mạng ở đây đâu. Đến được thôn Đại Thanh rồi, mong cậu có thể chăm lo đôi ba bận. Người trong thôn đều là người sống cơ khổ, bọn họ sống không dễ dàng gì” Vừa nói, Tân Tráng liền quỳ xuống, vẻ mặt bi tráng, nụ cười cực kỳ khổ sở.
Nhưng mà đúng lúc ấy, có một đôi bàn tay kéo anh ta lên.
“Tôi không cần phải đi, và mọi người cũng sẽ không có chuyện gì.” Tân Tráng ngẩng đầu, thấy được ánh mắt bình tĩnh của Tân Trạm.
“Tân Trạm, chuyện lần này đã liên lụy đến cậu rồi” Tân Tráng có hơi khó chịu.
Nếu không phải do đám người bọn họ kéo chân, chỉ sợ Tân Trạm đã có vô số cách rời đi rồi.
“Tôi cam đoan với anh sẽ không có ai có chuyện gì. Anh yên tâm đi.” Tân Trạm đỡ bả vai Tân Tráng kéo lên, nói lại lời Diệp Uyển nhờ chuyển cho anh ta.
Giọng điệu và lời lẽ Tân Trạm tự tin đến vậy, khiến cho Tân Tráng sửng sốt một chút. Anh ta nhìn lại Tân Trạm đang đi về trước, vô hình trung cũng đột nhiên có lòng tin và hy vọng.
Mặc dù anh ta không hiểu rằng Tân Trạm chì là một thầy điều chế thuốc thì làm sao, có cách nào để đối phó với đám người Nhạc Nhất Tuần, nhưng Tân Trạm tạo cho anh ta một cảm giác có thể tạo ra kỳ tích nào đấy.
Bên cạnh linh thảo kỳ lạ kia là mấy con yêu thú đã bị hai người bắn chết, Tân Trạm dễ như bỡn mà nhổ mấy bụi linh thảo kia cầm lên.
“Lát nữa anh hãy ghi nhớ, cái này, cả cái này nữa, nếu như dọc đường có nhìn thấy, lấy được hãy lấy luôn, còn không được thì hãy nhớ rõ vị trí, đến tối thì đi lấy” Trên đường quay về, Tân Trạm giảng giải về hình dáng vài ba loại linh thảo khác.
Tân Tráng gật đầu đồng ý, ghi nhớ rõ ràng từng đặc điểm vẻ ngoài của những loại linh thảo kia. Không biết tại vì sao mà anh ta cảm giác những dược thảo được yêu cầu đi tìm này, cực kỳ liên quan đến chuyện lớn Tân Trạm cần làm.