Chương
“Nhưng mà viên đan dược này của cậu cũng chỉ có thể giúp tôi làm dịu cơn thống khổ, không cách nào chữa bệnh” Tam trưởng lão cắn răng nói.
“Cho nên hôm nay tôi mới có thể đến đây”
Tân Trạm lắc đầu, đi đến bên trong phòng luyện đan.
“Ông mau lấy ra những tiên thảo linh thảo mà lần trước tôi đã đưa cho ông, trước tiên tôi sẽ giúp ông giải quyết vấn đề quỷ phách.
“Cậu thật sự có thể trị bệnh cho tôi sao? Làm dịu triệu chứng với trị liệu tận gốc chính là hai việc khác nhau” Tam trưởng lão lại lấy ra những dược thảo kia ra, ông ta có chút nghỉ ngờ nói.
Không còn có cách nào khác, những năm gần đây ông ta đã bị những luyện dược sư kia lừa gạt dẫn đến sợ hãi.
Những dược thảo mà ông ta đã góp nhặt rất nhiều năm, đều đã bị các luyện dược sư lừa gạt lấy đi, dẫn đến mấy năm cuối cùng này, Tam trưởng lão đã dứt khoát đuổi tất cả luyện dược sư đi, ông ta suy nghĩ sẽ tự mình luyện dược.
“Có thể trị được hay không, thì ông cứ nuốt đan dược của tôi thì sẽ biết” Tân Trạm bình tĩnh nói “Thật sự không cần Thải Điệp tiên thảo kia vẫn có thể trị bệnh hay sao?” Tam trưởng lão lại nói.
Ông ta cũng không quên, ông ta đã vất vả phái người khắp nơi tìm kiếm tin tức của Thải Điệp tiên thảo, sau đó lại phải sắp xếp Trác Cư phí sức chín trâu hai hổ mới cầm trở về được, Tân Trạm lại nói vật này không có tác dụng gì.
“Đương nhiên, nếu như ông đã tin tưởng vào vật này, thì tôi sẽ luyện chế hai lô đan dược. Nếu ông không sợ chết, tôi có thể dựa theo yêu cầu của ông luyện chế ra một lò Đan Phường kia” Tân Trạm trào phúng cười nói.
“Quên đi, dùng người thì không nghi ngờ người mà nghỉ người thì không dùng người, nếu như tôi đã tin tưởng cậu còn ăn đan dược của cậu, thì ông đây còn có cái gì mà không tin tưởng được”
Tam trưởng lão cắn răng nói: “Dù sao thì hai loại độc tố trong cơ thể của ông đây không được giải quyết, cũng không sống được nhiều thời gian nữa, vậy thì cậu lại có thể gạt được tôi cái gì”
“Nếu cần cái gì thì cậu cứ nói, tôi đi trước” Tam trưởng lão nói xong cũng đi ra.
Tân Trạm khen ngợi gật đầu, Tam trưởng lão này cũng thật sự rất quyết đoán.
Một khi đã quyết định, thì cũng không giám sát việc luyện đan được, trực tiếp giao tất cả mọi chuyện cho Tân Trạm.
Đương nhiên, Tân Trạm cũng không có ý định động tay chân lên đan dược.
Tam trưởng lão chính là Thần cảnh nhất phẩm, còn đang bị thương nghiêm trọng, anh chưa hẳn đã để ông ta ở trong mắt, hơn nữa cũng không phù hợp với kế hoạch của anh.
Sau đó, Tân Trạm đặt toàn bộ tinh lực vào việc luyện đan dược.
Đan dược cho Tam trưởng lão chính là đan được bát phẩm trung cấp, đối với Tân Trạm mà nói cũng khá khó khăn.
Mặc dù những ngày này anh đã thi triển rấy nhiều lần trong không gian luyện dược, nhưng mà anh cũng không thể cam đoan sẽ thành công một trăm phần trăm.
Ngay khi Tân Trạm đang cực kì c luyện dược.
Toàn thân anh không có một chỗ nào tốt, giống như Kim Như Tung vừa trải qua một trận kiếp nạn lớn liên quan đến sinh tử, sau khi được mấy tên thuộc hạ nâng vào bên trong, sắc mặt của anh ta thê thảm đi lên một tòa cung điện ở trên đỉnh núi.
Kim Như Tung đều đã quên mất đã bị Tân Trạm hành hạ bao lâu, cứ lặp đi lặp lại với các loại vết thương khác nhau, khiến cho tinh thần của anh ta suýt chút nữa đã sụp đổ.
Cái này dẫn đến sau khi anh ta té xỉu, mãi cho đến chạng vạng tối, mới có thể hồi phục ý thức.
Mà sau khi anh ta tỉnh dậy thì anh ta ngay lập tức đã yêu cầu thuộc hạ nhanh chóng dẫn anh ta đi gặp cậu hai nhà họ Nhiếp.
“Tân Trạm, nếu như anh đã dám làm nhục tôi như vậy, thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”
Kim Như Tung vô cùng kích động, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã ném lời cảnh cáo trước đó của Tân Trạm lên tận chín tầng mây.