Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Cao Võ Giác, thua thì phải thừa nhận, bị đánh thì đứng vững. Đệ tử này của ông không tranh đấu được, thua ở trong tay con trai tôi cũng là số phận của cậu ta”
Thấy Tam trưởng lão chân tay luống cuống, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan, Nhiếp Vân cười ha ha.
Mọi người dưới đài nhìn thấy cuộc đấu sức ở giữa không trung của các cao tầng, cũng vô cùng thổn thức.
Thế cuộc bọn họ cũng thấy được rõ ràng, lần này xem ra là đại trưởng lão đã toàn thắng.
Chẳng những Nhiếp Phi Lộ thắng Tân Trạm, Tam trưởng lão đến cả cứu người đều không cứu được.
Tam trưởng lão cũng đã từng có được thực lực bất phân cao thấp cùng đại trưởng lão, nhưng hiện tại xem ra, Nhiếp Vân đã triệt để trở thành sự tồn tại có một không hai ở Hỏa Vũ tông.
Về phần tông chủ, bởi vì tuổi trẻ khó nên khó được kẻ dưới phục tùng, cho nên đã bế quan nhiều năm.
Rất nhiều đệ tử nhập tông mấy năm, cũng chưa từng thấy qua mặt của tông chủ.
Tân Trạm vừa chết, sợ là tình cảnh của Tam trưởng lão ngày sau sẽ càng khó khăn.
Đúng vậy, dù sao cũng không có ai nguyện ý đi theo một trưởng lão mà ngay cả tính mạng của mình còn không giữ nổi.
Về sau Hỏa Vũ tông, sẽ do nhà họ Nhiếp định đoạt.
Đám người thổn thức, trong lòng dần dần có chút nhận thức.
“Các người nói cũng quá sớm đi, Tân Trạm kia còn chưa có chết đâu”
“Đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn”
“Vậy cũng không nhất định”
Mấy người kinh ngạc nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Trác Cư.
Đến lúc này, Trác Cư còn có tự tin như thế với Tân Trạm sao?
Mà trong lúc Nhiếp Vân đang giao đấu với Tam trưởng lão.
Bên trên đài đấu sinh tử cũng xuất hiện sự thay đổi.
“Cái gì?”
Nhiếp Phi Lộ đang khống chế lửa đen rất kinh hãi, bị lực lượng bộc phát trong nháy mắt này đánh trúng, anh ta “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, rồi rơi xuống đất.
Mà cùng lúc đó, đôi mắt của con Giao Long màu đen kia cũng trợn tròn ngay lập tức, vốn là có thân thể cao lớn đang tiếp tục bành trướng, nhất là phần bụng đã lớn ra gấp mười lần.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên bên trong bụng, ngọn lửa màu xanh lam bùng ra từ trong cơ thể con Giao Long màu đen. Con Giao Long này kêu thảm một tiếng, thân thể chia năm xẻ bảy.
Bên trong ngọn lửa màu xanh lam, Tân Trạm nắm lấy kia viên ngọc Long Châu nhàn nhã bước từng bước ra từ chỗ sâu trong ngọn lửa.
Một màn này khiến toàn bộ người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc.
Trong chốc lát, cả đất trời đều lặng ngắt như tờ.