Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Lần này, hành động của bọn họ làm đúng, cũng không sợ Nhiếp Vân nói này nói kia.
“Nhiếp Phi Lộ và Tân Trạm không giống nhau, nó là hy vọng tương lai của tông môn chúng ta, các ông lại muốn nó chết sao?” Nhiếp Phi cả giận nói.
“Đại trưởng lão cũng đã nói, cho dù thiên phú thế nào, thực lực mạnh hơn ra sao nhưng có quy tắc của tông môn, ai cũng không được can thiệp đến chuyện trên đài đấu sinh tử” Một trưởng lão lấy lời thoại trước đó của ông ta hoàn trả lại cho chính chủ.
“Chết sống có số, đây cũng là lời Đại trưởng lão đã nói, chắc hẳn ông vẫn nhớ đi!” Một trưởng lão khác cũng cười giêu cợt nói.
“Mà tại lúc này, thanh kiếm đồng trong tay Tân Trạm, một kiếm đâm xuyên người Nhiếp Phi Lộ .
Đối mặt với loại bại hoại Nhiếp Phi Lộ này, Tân Trạm căn bản không có chút do dự chút.
“Anh dám giết tôi!”
Hai mắt Nhiếp Phi Lộ trợn tròn, nhìn vết thương thật lớn trước ngực kia, anh ta không thể tin được, hai chân như nhũn ra ngã trên mặt đất.
Dưới đài, trong lòng mấy người Văn Đại Sơn cũng rất kích động.
Ba, cứu mạng!”
Nhiếp Phi Lộ đau khổ quỳ rạp xuống đất, vết thương kia đang không ngừng chảy ra máu tươi, để cho anh ta cảm nhận được máu đang dần dần hao hụt, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ chết!
Thậm chí anh ta còn nghĩ tới chuyện cầu xin tha thứ, mặc dù không có mặt mũi, nhưng ít ra vẫn giữ được tính mạng của anh ta.
Nhưng bây giờ cha anh ta đã xuất hiện, lại cho anh ta thật nhiều hy vọng sống sót.
“Tân Trạm, nếu tôi sống sót, nhất định sẽ lại tìm anh trả thù, tôi nhất định sẽ tra tấn anh mười ngày mười đêm!”
Nhiếp Phi Lộ cười to, đồng thời cũng không ngừng tới gần Nhiếp Vân, anh ta biết, chỉ cần Tân Trạm không muốn chết thì nhất định phải tránh né.
Cứ như vậy, anh ta cũng cần gì phải cầu xin tha thứ, Tân Trạm cuối cùng vẫn giết không được anh ta.
“Phải không? Nhưng anh lại không có cơ hội này rồi!”
Trên mặt Tân Trạm nở một nụ cười lạnh lùng, căn bản không thèm để ý chút nào đến Nhiếp Vân đang không ngừng tới gần ở trên đỉnh đầu, thanh kiếm trong tay anh vô tình quét trên người Nhiếp Phi Lộ một cái.
Một cái đầu lâu to lớn bay lên trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Một kiếm này của Tân Trạm mang theo kiếm thuật chấn động địa cầu.