Chương
Trong nháy mắt xẹt qua đầu của Nhiếp Phi Lộ, cũng mang theo ý thức của anh ta đi cùng.
“Không!”
Mắt thấy con trai ngã xuống trước mặt ông ta, Nhiếp Vân cơ hồ phát điên lên, vì thế một chưởng màu đen tuyền liền mạnh mẽ giáng xuống người Tân Trạm.
“Chết cho tôi”
Nhiếp Vân nghiến răng nghiến lợi, nếu đã không cứu được con trai vậy thì để cho Tân Trạm đến đền mạng đi!
Chỉ là thân thể Tân Trạm nhoáng một cái, liền biến mất tại chỗ.
“Thi triển thuật di chuyển càn khôn!” Tân Trạm xuất hiện ở giữa không trung, Nhiếp Vân hét lớn một tiếng, sức mạnh toàn thân trong không gian hoàn toàn bùng nổ, chân đạp vào hư không, một lần nữa phóng tới.
Cái tốc độ di chuyển này so với tốc độ di chuyển của Tân Trạm cũng không thua kém chút nào.
Tân Trạm nhíu mày.
Khác biệt lớn nhất giữa cảnh Xuất Khiếu và cảnh Phân Thần, khi đến hậu kỳ của cảnh Xuất Khiếu, lúc đột phá cảnh giới nhất định phải hiểu rõ sức mạnh nguyên bản của đất trời Không có hạn chế nào đối với loại sức mạnh nguyên bản này, và nó có thể là nguồn gốc của không gian, nguồn gốc của thời gian, hoặc nguồn gốc của lửa và nguồn gốc của gió.
Và theo cấp độ tăng lên của cảnh Phân Thần, sự hiểu biết của bọn họ về sức mạnh nguyên bản sẽ tiếp tục được cải thiện, và sau đó họ sẽ học bằng phép loại suy và để họ có sự hiểu biết về các loại sức mạnh nguyên bản khác.
Cái tên Nhiếp Vân này là tu vi cảnh Phân Thần tam phẩm, không biết cốt lõi nguyên bản của ông ta là gì, nhưng có thể khẳng định răng ông ta đã từng trải qua nguyên bản của không gian.
Thực lực của Nhiếp Vân như vậy, trong thời điểm anh chưa hoàn toàn hồi phục, đối phó với ông ta chắc chắn không dễ dàng gì.
Mà Tân Trạm cũng không nghĩ sẽ tiết lộ tất cả át chủ bài vào lúc này, cho nên lại lắc lư người, đi đến bên cạnh các vị trưởng lão.
Thu lại ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ đang đặt trên người Tân Trạm, Tam trưởng lão lạnh lùng nhìn sang Nhiếp Vân.
“Nhiếp Vân, ông vi phạm tông quy, giết chóc đệ tử tông môn vô ý tứ, ông muốn tạo phản phải không?”
Tam trưởng lão cũng không nghĩ tới, Tân Trạm vậy mà lại to gan như thế, thật sự dám giết Nhiếp Phi Lộ, nhưng giết cũng đã giết rồi.
Hiện tại bọn họ đều một mực bảo vệ chính nghĩa, cũng không sợ bị vạch mặt.
“Cậu ta giết con trai của tôi, tôi muốn cậu ta đền mạng. Ai ngăn cản tôi, tôi giết kẻ đó!”
Đôi mắt Nhiếp Vân đỏ lừ, gắt gao nhìn chằm chằm Tân Trạm.
Ông ta ôm thi thể Nhiếp Phi Lộ vào trong ngực, trống rỗng mà đi, những nơi đi qua, đều phóng thích sự uy hiếp, tất cả các chấp sự và trưởng lão dám ngăn cản đều bị lung lay, đánh bay ra ngoài.
“Nhiếp Vân, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, ông thật sự muốn phản bội tông môn sao?”
Tam trưởng lão thấy thế, trong lòng cũng giật mình, Nhiếp Vân lúc này hoàn toàn điên rồi, tất cả đều không để ý, chỉ cần giết được Tân Trạm mà thôi.
“Chết cho tôi!”
Nhiếp Vân hét lớn, ông ta dùng linh khí bao lấy thi thể Nhiếp Phi Lộ, sau đó vọt về phía Tân Trạm.
“Có tôi ở đây, ông đừng có mơ tưởng!”
Tam trưởng lão giận dữ, lại mấy chục chiêu trong nháy mắt.