Chương
Bên ngoài, một đám đệ tử đầy chấn động, bàn tán sôi nổi.
Tân Trạm, dùng tu vi Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm, gần như nghiền ép giết chết Nhiếp Phi Lộ trước mặt Nhiếp Vân, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ không ai trong bọn họ tin, Tân Trạm là đệ tử chỉ biết luyện dược gì đó.
Một người lạc hậu đấu với một người cấp bậc cao, còn có thể chiến thắng nhẹ nhàng, nếu như Tân Trạm chỉ là người luyện dược, vậy thì mấy người bọn họ chẳng phải là kẻ ngu ngốc sao.
Đương nhiên, càng khiến cho mọi người khiếp sợ hơn vẫn còn ở cuối cùng.
Đối mặt với đại trưởng não tức giận đến mất đi lý trí, Tân Trạm lại bình yên trở về.
Giết con trai của đại trưởng lão, lại không phải chịu một chút trừng phạt nào.
Tân Trạm quả thực đã hoàn thành hành động vĩ đại mà mọi người khó có thể tưởng tượng bổi.
Có thể suy ra, từ hôm nay sau, tên tuổi của Tân Trạm, sẽ áp đảo tất cả các đệ tử ở bên trong Hoả Vũ Tông, trở thành một người nổi tiếng nhất toàn bộ tông môn.
Chu Bách, Kim Như Tung và không ít tay sai của Nhiếp Phi Lộ nhìn thấy Nhiếp Phi Lộ người một nơi đầu một nơi đều giống như là cha chết, mẹ chết.
Nhiếp Phi Lộ đã chết rồi, vậy thì những ngày sau này bọn họ nên làm gì đây?
Nhưng điều khiến Chu Bách, Kim Như Tung hoảng sợ hơn chính là Tân Trạm ung dung đi đến, dừng lại ở trước mặt bọn họ.
“Tân Trạm, cậu muốn làm gì?”
Kim Như Tung hoảng sợ kêu lên: “Chỗ này không phải đài sinh tử, cậu không thể giết tôi”
Hôm nay Tân Trạm chứng minh thực lực, giết Nhiếp Phi Lộ như chơi, vậy thì giết mình, chẳng phải là đơn giản như bóp chết một con kiến sao.
“Đương nhiên là tôi sẽ không giết anh” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà, hình như tôi đã từng nói rồi, sau này anh còn trêu chọc tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy cả hai chân hai tay anh, nhưng hình như anh đã quên mất rồi, cho nên tôi không thể không tới đây nhắc nhở anh một chút”
Hai mắt Kim Như Tung trừng lớn, anh ta đột nhiên nhớ đến, lời Tân Trạm đã từng cảnh cáo mình khi ở bên ngoài tông môn, nhưng anh ta cho rằng có lẽ Tân Trạm sắp chết rồi, cho nên không để ý.
Ai có thể ngờ được, Nhiếp Phi Lộ chẳng những không gánh nổi anh, ngay cả đầu của mình cũng bị chém đứt.
Kim Như Tung giống như như chó nhà có tang, lảo đảo lùi ra phía sau.
Sắc mặt Chu Bách trắng bệch, cũng chạy theo.
“Trưởng lão, cứu mạng”
Bọn họ vừa chạy, vừa cầu cứu.
Mấy trưởng lão nhìn thấy, đều nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Ngoại trừ đại trưởng lão và tam trưởng lão, tu vi cao nhất của bọn họ cũng chỉ đạt tới Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm, không có ai dám đắc tội với Tân Trạm.
Ngay cả Nhiếp Phi Lộ là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm mà Tân Trạm cũng có thể giết, chẳng lẽ không thể giết được cửu phẩm sao?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai bên, hiển nhiên là hai người này đã đắc tội với Tân Trạm, ân oán cá nhân, bọn họ càng lười xen vào.
Kết quả là, Tân Trạm chỉ đi mấy bước, dùng một chân đá Kim Như Tung và Châu Bác ngã trên mặt đất, bộp bộp cái.
Kim Như Tung và Chu Bách đều kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, hai chân hai tay bọn họ bày ra tư thế quỷ dị, tất cả đều bị Tân Trạm đánh gãy.
Người khác cảm thấy da đầu tê dại, Tân Trạm này thật là tàn nhẫn mà, hoàn toàn không có một chút khách sáo với những người đã đắc tội với anh.
“Cậu đánh nhầm người rồi, những lời đó cậu không nói với tôi” Chu Bách đau đớn kêu lên “Ồ, vậy ông chạy cái gì chứ, nhưng mà nếu chặt đứt rồi, thì cứ chặt đứt đi”
Chu Bách như muốn hộc máu, anh ta cũng chỉ là quá sợ hãi, lúc này mới nhận ra mình rất mất mặt.