Chương
Hai người đứng trên không trung, cảnh này cực kỳ giống trên phim ảnh.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn Hắc Thiền đã bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, đáy lòng lại có cảm giác nhẹ nhàng không miêu tả được.
Không biết vì sao Tần Trạm luôn có một loại cảm giác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết Hắc Thiền!
Loại cảm giác này không phải cuồng vọng tự đại, mà xuất phát từ chính nội tâm, tựa như một người trưởng thành nhìn một con chuột to xác.
“Tần Trạm, tao hận không thể lột da ăn thịt mày.” Hắc Thiền nghien răng lợi nói: “Chờ tao giết mày rồi, sẽ mang về phủ Huyền Minh, luyện chế mày thành con rối của tao!”
Vừa dứt lời, Hắc Thiền liền lên ngón tay nhẹ nhàng chỉ tới.
Từng giọt nước bắt đầu bay lên từ hồ Khải Tâm, chúng tựa như viên đạn, chi chít bắn về phía mặt Tần Trạm.
“Hắc Thiền này quả nhiên không phải người thường.” Hạng Mĩ Tuyết nhỏ giọng nói: “Những giọt nước này là vật dẫn, mỗi giọt đều ẩn chứa gần % nội kình, uy lực còn cao hơn cả đạn.”
Cách đó không xa Phùng Công cũng hơi nhíu mày, giọt nước nhìn như bình thường này, chỉ sợ chính ông ta cũng không đỡ đòn
Nhưng Tân Trạm lại để tay sau lưng, không hề động đậy, để giọt nước lao như điên tới.
Ngay tại thời điểm giọt nước sắp chạm vào Tần Trạm, lúc này quanh cơ thể Tần Trạm bỗng nhiên hiện lên ánh sáng mờ ảo.
Ảnh sáng không khác gì bộ giáp sắt thép bao phủ quanh Tần Trạm, những giọt nước ẩn chứa nội kình này sau khi chạm vào ánh sáng đó lập tức bị đánh nát.
Sắc mặt Phùng Công biến đổi, bộ giáp nội kình này của Tần Trạm vượt xa bộ giáp ngưng tụ mà ông ta vẫn luôn lấy làm tự hào.
“Có chút bản lĩnh đấy.” Phùng Minh Ngôn bình luận: “Nhưng hiển nhiên hiện tại bọn họ chỉ đang thử nhau mà thôi.”
Gương mặt Phùng Công tái mét.
Mới chỉ thử nhau mà đã tới trình độ này, vậy nếu giao đấu chân chính chẳng phải sẽ hủy diệt đất trời sao?”
“Không tồi.” Hắc Thiền lạnh nhạt nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này mày tiến bộ không ít, thật khiến cho tao rửa mắt mà nhìn.”
“Ông thì kém xa so với tưởng tượng của tôi.” Tần Trạm bình thản nói.
Mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, tới giờ phút này Tần Trạm vẫn còn dám khiêu khích Hắc Thiền? Đây chẳng phải quá ngông cuồng hay sao?
“Người trẻ tuổi đúng là thích làm màu. Trong đám người có người nhỏ giọng nói thầm: “Chờ lát nữa nếu bị lão thần tiên này tát một phát chết thì không biết sẽ mất mặt đến mức nào.”
“Tao thay cậu ấy tát mày một phát chết!” Kiểm Hổ mang một câu, giơ tay đập tới.
“Xem đi xem đi, không xem bố mày sẽ thông họng cho mày!” Nhìn thấy Tần Trạm không hề rơi xuống thể yếu, trong lòng Kiếm Hổ lập tức có lòng tin.
Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, ngoại trừ nhà họ Phùng và dòng họ của Hạng Mĩ Tuyết đang chờ bên ngoài, hơn nửa số người ở đây đều là người thường, vẫn vô cùng sợ hãi Kiếm Hồ.
Trên mặt nước, Hắc Thiền không chút hoang mang, ông ta cười nói: “Từ dao động khí tức quanh thân mày, mày chỉ là một Tông Sư nho nhỏ, mày có biết chênh lệch giữa Tông Sư và Đại Tông Sư lớn đến mức nào không?”
“Quả nhiên chỉ là Tông Sư!” Phùng Minh Ngôn đã sớm nhìn ra thực lực của Tân Trạm, chỉ là vẫn không thể tin được.
Bây giờ nghe thấy Hắc Thiền nói vậy, gã lập tức tin mình không đoán sai.
Một Tông Sư mà dám khiêu khích Đại Tông Sư? Đúng là chuyện lạ lịch sử!
“Người đời luôn nói Tông Sư và Đại Tông Sư không thể so sánh với nhau, nhưng hôm nay tôi xem thì Đại Tông Sư cũng chẳng có gì ghê gớm” Tần Trạm lạnh nhạt nói.
Hắc Thiền không nhịn được cất tiếng cười to, giọng nói của ông ta như sấm sét nổ vang, chấn động khiến lỗ tai người ta đau đớn, ngay cả mặt nước cũng vì vậy mà rung rung.
“Tao không trách mày nông cạn.” Hắc Thiên cười lạnh lùng nói: “Dù sao mày cũng chưa bao giờ chứng kiến bản lĩnh của Đại Tông Sư, hôm nay tao sẽ giúp mày hiểu rõ khoảng cách giữa tao và mày rốt cuộc xa bao nhiêu!”
Vừa dứt lời, Hắc Thiền lập tức khoa tay múa chân trên không trung, mặt nước lại tiếp tục nhộn nhạo.
Sau đó những giọt nước kia lập tức ngưng tụ thành hình một con quái vật khổng lồ!
Con quái vật này gồ ghề xấu xí, bề ngoài cực kỳ giống một ác quỷ, bộ mặt dữ tợn dọa người!
“Đây… đây là thứ gì thế?” Có người hoảng sợ nói.
“Trời đất, cái thứ này cũng lớn quá thể, tôi cảm giác chỉ cần một quyền của nó cũng có thể đánh sập cả ngọn núi!”
Có cô ấy nhát gan thậm chí còn bị dọa phát khóc, trong phút chốc khắp khu khán giả loạn hết cả lên.
“Không hổ là phái vu thuật Tây Nam, thủ đoạn vẫn luôn khiến người ta ấn tượng như vậy.” Ngay cả Hạng Mĩ Tuyết cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Tân Trạm, mày đỡ chiêu này của tao thử xem!” Hắc Thiền hét lớn.
Ông ta đột nhiên vung tay, con quái vật lập tức lao về phía Tần Trạm!
“Rào rào!”
Dòng nước lớn tuôn như thác, phát ra từng tiếng rung động.
So với bên này, cơ thể Tần Trạm có vẻ cực kỳ nhỏ yếu, thậm chí còn không bằng một đầu ngón tay con quái vật kia!
“Xong rồi, một quyền này đoán chừng có thể đánh sụp vô số tòa nhà lớn, Tân Trạm phản kháng thể nào đây?” Có người nhỏ giọng nói.
“Hu hu hu, tôi không nỡ nhìn.”
“Aiz, tiếc cho một mầm non tốt như Tần Trạm.”
Ngay tại lúc mọi người đang than ngắn thở dài, Tần Trạm bỗng nhiên nhấc tay lên, nghênh đón chính diện!
Một quyền này Tần Trạm dùng hai tầng lực, bởi vì anh không muốn quá bại lộ thực lực bản thân!
Nhưng khiến Tần Trạm không tưởng tượng được chính là, một quyền kia đập tới trực tiếp xuyên qua cánh tay con thủy quái kia, đập nát cánh tay nó.
“Tiếp đi! Mẹ nó đỉnh vãi! Cậu Trạm trâu bò!” Hổ hưng phấn hô lớn.
“Rào rào!”
Thủy quái kia ngưng tụ một lần nữa, chỉ trong chốc lát, nó lại khôi phục nguyên bản.
“Ha ha ha, có phải Trạm mày bị ngu rồi không? Chưa nghe thơ cổ sao? Rút đao chém nước, đúng là không có văn hóa!” Hắc Thiền vuốt râu cười phá lên.
Tần Trạm lạnh nhạt nói: “Ai nói cho ông nước không thể bị đục lỗ?”
Vừa dứt lời, nắm tay Tần Trạm bỗng xuất hiện ánh sáng lập lòe, anh gầm lên một tiếng, thế mà chủ động tấn công, một quyền tung lên đầu con quái vật kia!
“Vô dụng thôi.” Hắc Thiền liên tục cười lạnh lẽo: “Dù mày có đánh nát chục triệu lần, nó cũng có thể khôi phục trong thời gian ngắn.”
“Rầm!”
Chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, một quyền này tung lên, trên mặt nước không hề hỗn loạn, mà ngược lại con thủy quái kia lại phát ra một tiếng ầm ầm, bay thẳng từ hồ Khải Tâm ra xa mấy chục mét!
“Rầm!” Nước chạm vào đất, không thể ngưng tụ tiếp.
Một quyền!
Chỉ dùng một quyền đã đánh tan hoàn toàn con quái vật này.
“Đây là thủ đoạn gì?” Phùng Công không nhịn được trợn mắt há mồm.
Phùng Minh Ngôn nhíu mày nói: “Hẳn là thuật pháp môn phái nào đó, không có gì đáng ngạc nhiên.”
Trên mặt hồ, mặt Hắc Thiền dần lạnh xuống.
“Xem ra là tao xem nhẹ mày.” Ngón tay lão nhẹ động, vô số trùng cổ bay ra từ mặt nước.
“Đây là thứ gì vậy, thật ghê tởm!”
“Đống sâu bọ này… sẽ không cắn người chứ…”
Hắc Thiền chắp tay sau lưng, cười bình thản nói: “Tao chơi đủ rồi, bây giờ mày có thể đi chết.”
“Vừa hay tôi cũng chơi đủ rồi.” Khóe miệng Tân Trạm cong lên thành nụ cười, giây tiếp theo cơ thể anh đột nhiên biến mất trên không trung, tốc độ cực nhanh, ngay cả Hắc Thiền cũng không phản ứng kip!
“Oành!”
Chờ đến khi Hắc Thiền khôi phục tinh thần, nằm đẩm của Tân Trạm đã nện xuống ngực ông ta!
Hắc Thiền từ giữa hồ Khải Tâm trực tiếp bay thẳng ra ngoài, như một con diều bị cắt đứt trên không trung!
Tần Trạm thừa thắng xông lên, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hắc Thiền.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Tần Trạm múa may nằm đấm, từng quyền từng quyền nện lên ngực Hắc Thiền, còn Hắc Thiền gần như không đủ sức đánh trả!
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Hắc Thiền rơi mạnh xuống mặt đất, khiến mặt đất lún xuống thành một cái hố hình
người.
“Hộc!”
Hắc Thiền bò ra từ trong hố, hộc ra một ngụm máu đen, biểu cảm trên mặt cũng hoàn toàn dữ tợn.
“Tao muốn mày chết!” Hắc Thiền điên cuồng rống to, toàn bộ cơ thể ông ta tỏa ra khí đen nồng đậm mãnh liệt, cuối cùng hóa thành một con ác quỷ ngàn năm trên không trung!
Con ác quỷ này vừa xuất hiện lập tức khiến nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống, cảm giác khủng bố trong nháy mắt bao phủ trong lòng mọi người.
“Mày thử tiếp xem!” Hắc Thiền điện cuồng hỗ lớn.
“Đường ngang ngõ tắt, không đáng nhắc tới.” Tân Trạm lạnh lùng ‘hừ”, nắm tay anh trong nháy mắt được bao vây bởi linh khí, một nằm đấm cực lớn đột nhiên đập tới.
Lại một tiếng vang lớn, con ác quỷ ngàn năm Hắc Thiền vất vả ngưng tụ thể mà lại bị đánh tan thành mây khói!
“Sao có thể!” Hắc Thiền sắp điên rồi, ông ta tung ra thuật pháp tích lũy cả đời, nhưng từng chiếu từng chiêu đều bị Tần Trạm đánh nát.
Chỉ dùng một quyền đã đánh nát tất cả thuật pháp ông ta sở hữu!
“Hoa hòe lòe loẹt, tôi còn tưởng ông lợi hại lắm, thì ra cũng chỉ biết hù dọa người ta…” Tần Trạm cảm thán.
Nghe câu này, Hắc Thiền lập tức trừng lớn mặt, không ngừng hộc máu.