Chương
Lẽ ra cô ta đã chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi nhưng điều cô kinh ngạc là Tân Trạm lại ôm lấy cô ta và dùng cơ thể mình làm bức tường để ngăn chặn sự tấn công của con hắc long.
“Anh cứu tôi là bởi vì lo lắng không có Tông Chủ sẽ không thể đến Đăng Tiên Trì chứ gì?”
Lãnh Uyên Thư lẩm bẩm sau đó tự cười một mình.
Những lời nói này đến cô ta còn không tin nữa là.
Không có Đăng Tiên Trì thì Tân Trạm vẫn còn cách khác đề hồi phục thần thức.
Nhưng trong khoảnh khắc sống chết thì anh lại lựa chọn chấp nhận bản thân bị thương đề cứu người khác…Tân Trạm, rốt cuộc anh là một con người thế nào vậy.
Lãnh Uyên Thư nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tân Trạm dưới ánh sáng soi rọi của mặt trăng, đột nhiên cô ta cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, trái tim hơi rung động.
Trước đó cô ta đề nghị Tân Trạm làm chồng của mình chủ yếu cũng vì lợi ích thôi.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy trong lòng mình có chút tình cảm khác lạ đang thắp lên.
Một con người có năng khiếu thiên bẩm, tuổi trẻ tài cao, vả lại còn lương thiện thuần khiết, là người đang đề giao phó cả đời, những thứ này đâu phải dễ dàng kiếm được.
Đáng tiếc là trong lòng Tân Trạm đã có người mình thích rồi, Lãnh Uyên Thư còn nhớ cô ấy tên là Tô Uyên.
“Này, vãn bối, nhìn đủ chưa vậy”
Trong lúc Lãnh Uyên Thư đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng và kéo cô quay về với thực tại.
“Ông là ai?”
Lãnh Uyên Thư định thần lại bèn nhìn thấy bên cạnh Tân Trạm có một ông lão với cơ thể huyền ảo được bao bọc bởi làn ánh sáng màu vàng nhạt.
Cô ta giật mình nhanh chóng lấy ra cây kiếm dài.
“Đừng lo lắng, tôi là người xấu hay người tốt chẳng lẽ cô không thể cảm nhận được sao?” Phù Ma có chút cạn lời.
“Xin lỗi tiền bối, là vãn bối quá nóng nảy, ngài là ông lão bảo hộ của Tân Trạm sao?”
Khuôn mặt Lãnh Uyên Thư có chút xấu hổ, lúc này cô ta mới cảm nhận thấy luồng khí của Phù Ma và Tân Trạm là hoàn toàn giống nhau.
“Vừa đúng vừa không đúng, đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ cô hãy lập tức dán những tấm Phù Lục này xung quanh hang động để ẩn đi luồng khí nơi này” Phù Ma lắc lắc đầu không hề giải thích thêm.
Ông ta hất tay đưa cho Lãnh Uyên Thư tám tấm Phù Lục.
Mặc dù Tân Trạm đã liên tục xuyên qua ba cái Truyền Tống trận nhưng không ai biết được năng lượng của Quỷ Hỏa nước Đại Vũ lớn mạnh đến đâu nên cẩn thận vẫn hơn.
Lãnh Uyên Thư gật đầu rồi dùng linh khí dán những tấm Phù Lục ở xung quanh hang động.
Thế này thì những luồng khí bốc lên sẽ bị những tấm Phù Lục này ngăn lại, cho dù Cảnh thần phó phân có đi ngang qua, nếu không xét kỹ sẽ rất khó phát hiện ra được.
“Hậu bối, tôi thấy cô cứ nhìn chằm chăm vào tôi, chắc là có chuyện muốn hỏi hả”
Sau khi Phù Ma nhìn thấy Lãnh Uyên Thư làm xong xuôi thì khẽ ngập ngừng và bình thản nói.