Chương
Cao Hàn ôm đầu của mình, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.
Một cái tách uống trà này không dùng sức mấy, tuy nhiên cũng đủ làm Cao Hàn vỡ đầu chảy máu.
Hắn ta đứng ở nơi đó, không dám hó hé một câu nào.
Bây giờ Tần Trạm không chỉ có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có thế lực hơn người, cái loại người kinh doanh giống như Cao Hàn này thì xem như có chạy gãy chân thì mối quan hệ của hắn ta vẫn yếu kém như cũ.
“Còn ai không đồng ý nữa thì có thể bước ra.” Tần Trạm lại cầm một cái tách uống trà lên, thản nhiên nói.
Mọi người thi nhau nói: “Đồng ý, tôi cảm thấy Kiếm Hổ cực kỳ có năng lực!”
“Đúng, còn nhớ năm đó Kiếm Hổ cũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đi lên được như ngày hôm nay cũng đủ để chứng minh năng lực của cậu ấy rồi!”
“Anh Hổ, sau này còn phải nhờ anh chăm sóc nhiều hơn nhé!”
Một đống lời khen làm Kiếm Hổ có hơi lâng lâng, hắn ta liên tục chắp tay nói: “Cảm ơn mọi người đã đề bạt, sau này hễ tôi có miếng ăn thì cũng sẽ không để mọi người bị thiếu phần!”
Lát sau, Tân Trạm vẫy tay nói:
“Mấy người có thể đi rồi.”
Những nhà kinh doanh này lập tức vội vàng đứng dậy, sau khi chào hỏi Tần Trạm một cái thì nhanh chóng rời khỏi biệt thự núi Long An.
“Sau này e là Đạm Thành lại nhiều thêm một nhà họ Kiếm rồi.” Có người thở dài nói.
Một lát sau, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mỗi Kiếm Hổ, Tần Trạm và Mặt Thẹo.
Sắc mặt của Mặt Thẹo cực kỳ tồi tệ, nhưng gã không hề nói gì cả, chỉ cố gắng kiềm chế xuống.
Còn Kiếm Hổ lại hả hê nhìn Mặt Theo một cái, sự khoe khoang trong đôi mắt không hề che giấu chút nào, “Tôi biết anh không phục.” Tần Trạm nhìn về phía Mặt Thẹo: “Thù hằn giữa hai người cũng nên đến lúc chấm dứt rồi.”
Mặt Thẹo khom người nói: “Không dám, cậu Trạm.”
Tần Trạm thở dài, anh nhìn về phía Kiếm Hổ, thấp giọng nói: “Chuyện này để tôi giải quyết cho các anh.”
Nói xong, Tần Trạm bỗng nhiên duỗi chân ra, đá vào đầu gối của Kiếm Hổ.
Răng rắc một tiếng, đầu gối của Kiếm Hổ lập tức bị đá gãy tan nát! Quỳ một trên trên mặt đất!
Kiếm Hổ đau đến độ chảy mồ hôi ròng ròng, trong miệng cất lên từng tiếng gào thét thê thảm.
“Như vậy anh đã hài lòng chưa?” Tần Trạm nhìn về phía Mặt Thẹo nói.
Sắc mặt của Mặt Thẹo lập tức thay đổi, gã vội vàng quay người, chắp tay nói với Tần Trạm: “Cảm ơn cậu Trạm!”
Tần Trạm gật gật đầu, anh lại nhìn về phía Kiếm Hổ, nói: “Anh có ý kiến gì không?”
“Không… Không có.” Kiếm Hổ cố nén đau đớn, một chân đổi lại việc hắn ta được lên cầm đầu, rất xứng đáng.
“Được, bắt đầu từ hôm nay, nếu còn ai nhắc lại thù cũ thì hãy biến mất khỏi trước mặt tôi.” Tần Trạm thản nhiên nói.
Kiếm Hổ và Mặt Thẹo cùng nhau cúi người nói cảm ơn.
“Như vậy anh đã hài lòng chưa?” Tần Trạm nhìn về phía Mặt Thẹo nói.
Sắc mặt của Mặt Thẹo lập tức thay đổi, gã vội vàng quay người, chắp tay nói với Tần Trạm: “Cảm ơn cậu Trạm!”
Tần Trạm gật gật đầu, anh lại nhìn về phía Kiếm Hổ, nói: “Anh có ý kiến gì không?”
“Không… Không có.” Kiếm Hổ cố nén đau đớn, một chân đổi lại việc hắn ta được lên cầm đầu, rất xứng đáng.
“Được, bắt đầu từ hôm nay, nếu còn ai nhắc lại thù cũ thì hãy biến mất khỏi trước mặt tôi.” Tần Trạm thản nhiên nói.
Kiếm Hổ và Mặt Thẹo cùng nhau cúi người nói cảm ơn.
Mới vừa xử lý chuyện này xong, chỉ một lát sau Phương Kính Diệu đã đến biệt thự núi Long An.
“Tần Trạm, giải quyết chuyện xong xuôi rồi sao?” Phương Kính Diệu cười nói.
Tần Trạm bước lên đón tiếp, cười nói: “Trưởng quan Phương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi nào.”
“Chuyện cậu đã đồng ý với tôi, có phải nên đến lúc thực hiện rồi không?” Phương Kính Diệu kiêu ngạo nói.
Tần Trạm nghĩ ngợi một chút, nói: “Trước đó tôi đã đồng ý với ông thật, nhưng với một điều kiện, là đưa Tô Uyển tới ban an ninh, bây giờ Tô Uyển không đi nữa, vậy giao hẹn giữa hai chúng ta tất nhiên cũng xem như chưa từng tồn tại nữa rồi.”
Phương Kính Diệu có hơi không vui, nói: “Câu này của cậu có chút không nói lý lẽ, tôi đã đồng ý với cậu rồi, sao cậu lại có thể quyt nợ?”
“Chuyện này. Trong phút chốc Tần Trạm lại im lặng, nhưng anh thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với ban an ninh.
Phương Kính Diệu cười cười, ông ta bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Tôi không mời cậu nổi, vậy ông lớn của ban an ninh Tân Châu như sếp Hà cậu cũng không thể không nể mặt chứ?”
Nét mặt Tần Trạm khẽ thay đổi, anh nhíu mày nói: “Trưởng quan Phương, ông như vậy là có ý gì?”
Phương Kính Diệu cười ha ha nói:
“Tần Trạm, nếu như ngay cả ông lớn như sếp Hà cậu cũng không nể mặt, vậy tôi cũng không còn cách nào khác nữa! Ông ấy nói rồi, ông ấy sẽ tự mình đến mời cậu.”
Chuyện này lập tức làm Tần Trạm cảm thấy rất khó xử.
Ông lớn Hà là nhân vật số một của ban an ninh Tân Châu, thân phận địa vị có thể nói là một sự tồn tại siêu phàm.
Trên thế giới này, ngoại trừ những đám người đỉnh đầu Kim Tự Tháp kia thì e là không ai có thể leo lên đầu của ông lớn Hà.
Nếu người như vậy thật sự hạ mình đến đây mời anh, vậy rốt cuộc nên đi, hay là không đi?
“Đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, tự cậu xem rồi làm đi.” Phương Kính Diệu cười nói.
Ông ta không nấn ná lại ở đây nữa, lập tức rời khỏi Tân Châu.
Cách ngày cuối năm chỉ còn vẹn vẹn chưa tới nửa tháng, rất nhiều người trẻ tuổi đi làm ở vùng ngoài cũng bắt đầu trở về quê, khắp cả Tân Châu cũng dần dần sôi nổi lên.
Vốn dĩ Tần Trạm cũng không hề có khái niệm gì về năm mới, bây giờ lại lẻ loi có một mình, đối với ngày Tết này lại càng không có gì để nhiệt tình cả.
Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung trên cây Dược Vương mà Hạng Mĩ Tuyết đã nói kia.
Buổi tối, Tân Trạm múa bút thành văn, viết xuống trên giấy từng hàng chữ viết cực kỳ tối nghĩa khó hiểu.
Lúc này Hạng Mĩ Tuyết dẫn ông Tổng theo, đi vào từ ngoài cửa.
Tần Trạm bỏ bút trong tay xuống, ngước đầu lên nói: “Cô tới vừa đúng lúc, tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi CÔ.”
“Liên quan tới Dược Vương?” Hạng Mĩ Tuyết nhíu mày nói.
Tần Trạm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Anh cũng cảm thấy hứng thú với cây Dược Vương này sao?” Trước đó Hạng Mĩ Tuyết cũng không xem Tần Trạm là đối thủ, dù sao lúc đó thực lực của Tần Trạm chỉ có thể đánh ngang ngửa với ông Tống mà thôi.
Nhưng hôm nay lại cực kỳ khác biệt, Tần Trạm có thể dùng tay không chém giết Đại Tông Sư, sức mạnh tới cỡ này, thật sự có tư cách để ăn chia một phần.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Hạng Mĩ Tuyết ngồi xuống sô pha, cô ta cười nói: “Cây Dược Vương này ra đời, e rằng sẽ hấp dẫn rất nhiều dòng dõi lớn, muốn giành được về tay không phải là chuyện đơn giản.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tân Trạm thẳng thắn dứt khoát nói.
“Anh Trạm quả nhiên là một người thông minh.” Hạng Mĩ Tuyết cười nói: “Nhà họ Hạng của chúng tôi ở nước ngoài xa xôi, chỉ có thể sai tới ba vị Đại Tông Sư mà thôi, so với những dòng họ lớn ở trong nước thì một chút sức mạnh ấy không đáng nhắc đến.”
“Vì thế nên tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác một lần.” Hạng Mĩ Tuyết nói: “Nếu như thành công, chúng ta chia Dược Vương năm mươi năm mươi.”
“Được.” Tần Trạm cũng đang có ý định này, nghiêm túc mà nói thì Tần Trạm cũng không xem như là người trong giới võ, anh cũng không biết gì về những dòng họ trong giới võ.
Có nhà họ Hạng thì đúng thật là làm việc càng thêm thuận lợi một chút.
“Vậy trước tiên chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Hạng Mĩ Tuyết duỗi bàn tay ngọc ngà mềm mại bắt tay cùng với Tân Trụ.
Sau đó, cô ta cười nói: “Nếu như bây giờ chúng ta là bạn bè hợp tác, vậy tin tức cũng phải chia chung, hy vọng anh Trạm đừng keo kiệt.”
“Tôi không biết gì về cây Dược Vương này cả.” Tần Trạm trả lời thật thà.
“Anh thật sự thành thực.” Hạng Mĩ Tuyết cười cười: “Nhà họ Hạng bọn tôi suy đoán, có thể Dược Vương sẽ đột nhiên xuất hiện trước cuối năm nay, nhưng gần đây ba vị Đại Tông Sư tới từ dòng họ lại báo cho tôi biết, thời gian Dược Vương ra đời có lẽ phải kéo ra thêm một khoảng thời gian nữa, cụ thể là trước hoặc sau Tết Nguyên Tiêu.
Tần Trạm khẽ cau mày, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào Hạng Mi Tuyết, dường như muốn nhìn rõ cô ta.
“Nếu chúng ta đã được hợp tác, thì tôi sẽ không gạt anh, như vậy chẳng có lợi cho ai cả.” Hạng Mĩ Tuyết dường như hiểu rõ sự nghi ngờ của Tần Trạm, cười nói.
“Tốt nhất là như vậy.” Tần Trạm nhìn thấy dáng vẻ của Hạng Mĩ Tuyết không giống như đang nói dối, bèn không hỏi nhiều nữa.”
“Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.” Bấy giờ Tần Trạm như sực nhớ ra điều gì đó.
Hạng Mĩ Tuyết gật đầu nói: “Mời hỏi.”
Tần Trạm nhìn chằm chằm Hạng Mĩ Tuyết, ánh mắt lấp lóe không rõ.
“Cô có hiểu rõ v… Nhà họ Tô ở thủ đô không?” Tần Trạm trầm giọng hỏi.
Hạng Mĩ Tuyết phút chốc ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Anh muốn hiểu rõ nhà họ Tô?”
“Ừ.” Tần Trạm gật đầu: “Càng chi tiết càng tốt.”