Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nó võ cánh và đáp xuống bên cạnh một ông già mặc áo xám đang biến sắc.
“Cái này, cái này làm sao có thể, nhất định là nhầm lẫn rồi”
Tất cả mọi người đều cười nhạo.
Người này vừa nấy la hét dữ dội nhất, không ngờ lại là kẻ đầu tiên bị chỉ định.
“Linh Điệp không thể mắc sai lầm” Vương Ngọc cười lạnh một tiếng.
Tâm Khí Linh Điệp tiếp tục bay lên, đáp xuống hai người khác.
Gương mặt trông như thể là anh em của hai người này đều có vẻ chìm xuống.
Sau đó, Linh Điệp tiếp tục bay, hướng về phía Tân Trạm.
Mọi người có chút kinh ngạc.
Bởi vì những tu sĩ cảnh thần phó phân đều là người có thân phận, nên sẽ đứng cùng những ai chung cấp bậc với mình.
Ở phía Tân Trạm, hầu như chỉ là tu sĩ cảnh xuất khiếu.
Chẳng lẽ có tu sĩ ở cảnh xuất khiếu đã đi qua cái động này?
Ba người có tu vi cảnh thần phó phân bị Linh Điệp lựa chọn càng trầm mặc.
Lúc ấy ở trong động, bọn họ đều có thể cảm nhận được tu vi của tất cả mọi người, trừ kẻ cuối cùng cướp đi quả Lôi Nguyên là có hơi thở đặc biệt, không thể cảm nhận ra tu vi ở bậc nào.
là cảnh xuất khiếu ngư ông đắc lợi, mặt mũi của họ sẽ Tâm Khí Linh Điệp đung đưa bay lượn dưới ánh nhìn của mọi người, xuyên qua đám đông, đến chỗ Tân Trạm.
Trang Tường hơi biến sắc, chẳng lẽ Tân Trạm còn có cả lá gan này?
về phía xa, đột nhiên đáp xuống một bóng người.
“Tôi, chuyện này không thể nào!”
Cậu Trịnh tái mặt, trợn to hai mắt, chỉ vào Linh Điệp trên cánh tay.
Thấy sắc mặt mọi người dần xấu đi, anh ta cố gắng giải thích: “Tôi thực sự không làm, tôi thậm chí còn không biết ở đây có quả Lôi Nguyên”
Tân Trạm khế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ở bên trong động, toàn bộ quá trình anh đều dùng tiên khí để thi triển ẩn thuật, áp chế hơi thở của mình tới cực điểm, mặc dù hành động này khiến tiên khí tiêu hao không ít, nhưng cẩn thận một chút tóm lại vẫn hơn.
Dù sao ai có thể ngờ được, Vương Ngọc lại sở hữu loại đồ vật như Tâm Khí Linh Điệp.
“Có hay không là Linh Điệp quyết định, không phải cậu.”
Vương Ngọc cười lạnh, vẫy tay, Linh Điệp bay trở về chỗ ông ta, bị ông ta cho vào trong hộp ngọc.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tân Trạm khẽ chớp.
“Các vị nói thử xem, quả Lôi Nguyên, rốt cuộc bây giờ ở trên tay người nào?”
Ánh mắt Vương Ngọc quét qua mấy người đó.