Chương
“Hơn nữa cô ấy thậm chí không muốn theo tôi về Cực Hàn cung”
Cực Hàn cung chủ lắc đầu thở dài nói: “Cô ấy nói Bắc Vực quá xa, lo cậu không tìm được cô ấy”
Hô hấp của Tân Trạm đột nhiên đình trệ, trong lòng đau nhói như bị kim châm một trận.
Cô bé ngốc này. Tô Uyên biết mình nhất định mình sẽ đi tìm nên sợ khoảng cách quá xa, mình không tìm được sẽ lo lắng ư?
Về Cực Hàn cung rõ ràng có thể có sự chăm sóc tốt hơn ở đây, nhưng Tô Uyên tự nguyện từ bỏ.
Chỉ bởi vì muốn để mình bớt chút lo lắng.
“Tôi không biết cậu có sức hút gì mà có thể khiến Tô Uyên tới mức một lòng hướng về cậu như thế. Vốn dĩ tôi cho rằng cậu là bậc kiêu hùng đương thế nào đó mới giành được sự coi trọng của Tô Uyên, nhưng sự thật cậu quá bình thường.”
Cực Hàn cung chủ nhìn chằm chằm Tân Trạm, trong đôi mắt khó nén sự thất vọng.
“Cung chủ, có lời gì cứ nói” Tân Trạm khẽ nhíu mày.
Từ lúc đầu anh đã cảm giác cung chủ này không vừa ý với mình.
Dường như đối phương coi thường mình, cho rằng anh liên lụy Tô Uyên.
“Cậu nói đã nói thế, vậy tôi sẽ nói thẳng: Cực Hàn cung chủ nói.
“Tân Trạm, cậu đừng nghĩ lời tôi nói khó nghe. Nguồn tài nguyên sử dụng cho lần dung hợp Băng Phách này của Tô Uyên thật sự quá nhiều, dù là Cực Hàn cung của tôi cũng chỉ có thể bảo đảm cô ấy vượt qua một lần dung hợp này”
“Nếu cậu là hoàng tử của Hoàng triều, hoặc là người thừa kế của Tứ vực, có nguồn tài nguyên sử dụng như biển mới có thể giúp cô ấy vượt qua được kiếp nạn này”
“Nhưng cậu chỉ là một người bình thường. Người bình thường có nghĩa sức mạnh cậu nhỏ bé, thiếu nguồn tài nguyên thì sự khó khăn của Tô Uyên đối với cậu mà nói như núi cao, sóng lớn, cậu không thể giúp được cô ấy bất cứ việc gì”
Lời nói của Cực Hàn cung chủ như đinh đóng cột, có vẻ chân thật đáng tin.
“Bất luận cần vật gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức lấy cho Tô Uyên”
Tân Trạm hít sâu một hơi nói.
“Ha ha, cậu nghĩ đơn giản quá. Tôi đã nói, vật Tô Uyên cần vượt xa đẳng cấp hiện giờ cậu có thể chạm tới, cậu không làm được gì cả” Cực Hàn cung chủ khinh thường nói.
“Cậu có thể nghĩ tôi coi thường cậu, nhưng lời tôi nói là thật. Trên thực tế, một khi Tô Uyên hoàn thành dung hợp Băng Phách thì cô ấy chính là kiêu hùng đương thời, sự tồn tại của người có tài hàng đầu trong khắp cả đại lục, là thượng khách của ngũ Hoàng triều Tứ vực. Nếu cô ấy muốn, cũng sẽ là cung chủ kế tiếp của Cực Hàn cung”
“Còn cậu? Tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu. Một tu sĩ bình thường, ngay cả Băng Phách chí hàn cũng chưa từng nghe. Giúp cô ấy? Cậu làm sao giúp?”
Cực Hàn cung chủ không hề che giấu sự coi thường với Tân Trạm, giọng điệu của bà ấy mang vẻ giêu cợt.
“Lần này tôi tới thành cổ Đông Hoàng, gặp Tô Uyên phát tác giữa đường. Cô ấy của lúc đó đã nhuộm trắng cả vùng núi hoang. Tôi vốn muốn đưa cô ấy về Cực Hàn cung Bắc Vực để chữa thương cho cô ấy, nhưng sau khi cô ấy tỉnh thì có vẻ không muốn như vậy. Nhìn tình trạng hiện giờ đáng lẽ tôi nên ác hơn chút, không nên gửi gắm hy vọng vào cậu”
“Cho nên, ý của cung chủ là gì?” Tân Trạm nói.
Anh nghe ra sự chua xót trong lời nói của Cực Hàn cung chủ.
Đối phương căn bản coi thường mình, cho rằng mình là một kẻ vô dụng làm gì cũng sai.
Có lẽ bà ấy không có ý xấu với Tô Uyên, nhưng lại có chút khắt khe với Tân Trạm.
“Rời xa cô ấy chính là sự giúp đỡ tốt nhất với cô ấy, nói không chừng, lần phản phệ Băng Phách này của cô ấy tới sớm là do sự xuất hiện của cật ực Hàn cung chủ lạnh lùng nói.