Chương
“Bảo vật đặc biệt sao? Được rồi, cảm ơn đạo hữu”
Vẻ mặt hai người còn lại rất khó hiểu, chắp tay cáo biệt rồi rời đi.
Tu vi của bọn họ và tên cường tráng gần bằng nhau, nếu tên cường tráng mà cũng đã thua thì bọn họ cũng hết cái tự tin muốn đánh bại Tân Trạm.
Tân Trạm lắc đầu bất đắc dĩ, không biết hai người kia có tin lời anh nói không, nhưng anh cũng không quản được.
Anh đi khỏi ngõ hẻm kia rồi đi tới hội Dược sư.
“Tân Trạm, vừa rồi cậu đã làm cái gì, sau khi trở về tôi bị Tuyết Nghiên lôi ra trách mắng một trận” Du Túc thấy Tân Trạm thì vừa cười vừa nói.
“Có mấy cái đuôi bám theo cần giải quyết” Tân Trạm cười miễn cưỡng nói.
Mình lại đắc tội với Du Tuyết Nghiên, nhưng trong tình huống đó, giữ cô ấy ở bên người sẽ gặp nguy hiểm, mà lúc đó lại không giải thích được.
“Không có chuyện gì đó chứ?” Du Túc bán tín bán nghi, lo lắng hỏi han.
Ông ấy cũng từng được gặp mấy lần Tân Trạm ra tay, tuy rằng Tân Trạm có tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu, ngay cả người ở cảnh giới Phân Thần cũng không phải đối thủ của anh.
“Không có chuyện gì cả, đã giải quyết xong rồi” Tân Trạm nói.
“Tân Trạm, tôi biết cậu đang gấp gáp đi tìm kiếm tiên dược cấp năm, nếu có gặp chuyện gì phiền phức, cậu không muốn nói, tôi cũng không tra hỏi, nhưng có thứ này nhất định cậu phải nhận lấy”
Mặt Du Túc nghiêm túc, đưa một cái túi nhỏ đựng đồ cho Tân Trạm.
ần bối Du, đây là…”
Tân Trạm cầm lấy, thuận theo nhìn một cái, sau đó không tự chủ được mà hít một hơi lạnh.
Bên trong túi nhỏ đó, thật kinh ngạc toàn là vàng với tiền lấp lánh ánh kim.
Nhìn tổng thể cũng có thể đoán được giá trị bao nhiêu, khoảng chừng mấy trăm triệu linh tệ.
Với số tiền này, bằng một tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần tích góp trong mấy năm.
Cái tên tên cường tráng mà Tân Trạm vừa chém chết vừa nãy, tất cả tài sản của hắn ta cũng không bằng chỗ này.
Chuyện này làm anh giật mình kinh ngạc, anh không nói gì cả mà Du Túc đã chủ động tặng cho anh nhiều tiền như này.
Tất nhiên là đã xem chuyện của mình như của bản thân ông ấy.
Chuyện này làm Tân Trạm cảm thấy cảm động.
“Làm luyện dược sư, cái không thể thiếu nhất có thể chính là đồ vật này, bạn nhỏ đã cứu tôi một mạng, nếu cậu đã gặp chuyện khó, tôi lại không giúp được gì, vậy thì coi s¿ n này là chuyện duy nhất có thể làm giúp, cậu đừng từ chối không nhận” Du Túc cười nói.
“Vậy thì phải cảm ơn tiền bối Du”
Tân Trạm gật đầu, anh nhận ra được Du Túc thật lòng muốn giúp đỡ mình.
Chuyện này làm Tần Trạm cảm thấy rất khó xử, lúc đầu anh cứu ông †a, tuy rằng không bận tâm cái thân phận hội Dược sư là gì, chủ yếu là xuất phát từ chuyện đều là người luyện dược, với cả Du Túc lại thông minh nhạy bén, nên để mới thuận tay mà cứu giúp một lần.
Nhưng bây giờ Du Túc đã qua khỏi cảnh khốn đó, lại còn tự nguyện báo đáp mình, càng nói thì càng thấy người này có phẩm hạnh quá tốt.
“Nhưng tiền bối Du, đồ này trả lại ông thì tốt hơn”
Tân Trạm cười nhẹ, đưa túi đồ trả lại cho Du Túc.
“Vì sao lại làm vậy?” Du Túc không vui vẻ nói.
“Tiền bối Du đừng hiểu lầm ý tôi, khoản tiên này khá có ích đối với tôi nhưng tôi hy vọng tiền bối có thể dùng nó giúp tôi làm một chuyện”