Chương
Cơ thể Phượng hoàng băng này vốn là do những tia máu kết tụ thành chứ không phải thần thú thực thụ, cũng không bền vững đến mức đấy.
Cho nên khi cho thêm hai lại lửa này tác động vào, thanh kiếm đồng ấy cũng băm nát ra thành đậu hũ được. Đâm vào đỉnh đầu phượng hoàng nhanh như chớp, ngọn lửa thiêu đốt theo lưỡi kiếm và tàn phá đầu nó.
Phượng hoàng băng kêu lên một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa, cơ thể không ngừng giãy dụa.
Nó chỉ cảm thấy đau nhức, hai ngọn kia liên tục làm tổn hại thần thức của nó, làm nó vừa kinh vừa sợ.
Hơi thở lạnh như băng lại phát ra, bóng dáng Tân Trạm lại chớp lên bay ra xa.
“Sao giờ?”
Diệp Thành và Râu quai nón thi triển thất điên bát đảo, nhưng may mắn là không thi triển tầm thường như lần đầu tiên, trực tiếp nhổ ra.
Lúc này gió bão chấm dứt, bọn họ cũng bay đến bên cạnh Tân Trạm rồi.
Phương hoàng băng này bị thanh kiếm đồng đâm vào chính giữa đỉnh đầu, không ngừng đấu tranh vật lộn muốn thoát khỏi ngọn lửa kia. Nhưng hai ngọn lửa ấy càng cháy càng to, cuối cùng toàn thân phượng hoàng đều bốc cháy.
Bốn phía lạnh như băng trở nên nóng rực, cơ thể Phượng hoàng băng cũng từ từ trở nên hư ảo, cuối cùng tàn linh bị thanh kiếm đồng chặt đứt một nhát dứt khoát, lại quay trở về hình dạng cục máu ban đầu.
“Thành công rồi.”
Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, tung một chiêu, quấn khối máu này trong linh lực, sau đó sử dụng thiết bị đặc biệt do cung chủ Cực Hàn cung đưa cho anh để truyền máu vào trong đó.
Cái này, hai loại mà Tô Uyên cần, anh thu thập hết chúng lại và nếu lần sau linh hồn Phượng hoàng băng có trỗi dậy thì cũng tự mình có cách.
Tân Trạm bay xuống đất, cười với mấy người Từ Kim Thanh: “Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Từ Kim Thanh miễn cưỡng cười nói: “Tân công tử, cảm giác tu vi của tôi vẫn chưa được phát huy gì hết, con phượng này coi như một mình cậu xử cũng xong”
Tân Trạm cười cười, đem mấy viên đan dược chia cho ba người Từ Kim Thanh: “Mọi người cùng tốn không ít công lực, tôi có một ít đan được, hay là đợi nguyên khí hồi phục lại rồi hãng đi tìm bản nguyên.”
Đôi mắt Từ Kim Thanh hiện lên chút nghi ngờ, nhưng không nói gì, mọi người khoanh chân ngồi xuống, linh khí rất nhanh đã hồi phục lại như ban đầu.
Tân Trạm đề nghị: “Mọi người, tôi cảm thấy khí bản nguyên này không hẳn là rất quý báu, ngược lại là máu huyết thần thú đặc biệt khó tìm, hay là chúng ta bắt tay đi tìm thêm máu của thân thú khác, mọi người thấy như nào?”
Từ Kim Thanh càng thêm hoang mang, anh ta lắc đầu.
“Tân công tử, có gì cứ nói thẳng, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Anh từng cứu mạng Nhạc Nhụ, tôi tin tưởng cậu, không cần vòng vo”
Viên Khánh cũng cười khổ: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy lạ. Tu vi của tôi thấp nhất, vừa nãy giết Phượng hoàng băng, rõ ràng cũng chẳng cần đến tôi.”
“Mặc dù anh chưa từng cứu tôi, nhưng Diệp Thành và Râu quai nón cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, có gì thì cậu cứ nói thẳng đi”
“Đúng đấy, Tân Trạm, vừa tiến vào hang núi, liền cảm thấy cậu cứ lạ lùng kiểu gì ấy, còn liên tục ngăn cản bọn họ đi lấy bản nguyên, không phải là bản nguyên này có vấn đề gì chứ?”
Trong tất cả mọi người, Diệp Thành và Tân Trạm tiếp xúc nhiều nhất, cũng hiểu tính cách của Tân Trạm nhất, anh ta cau mày, biết rằng Tân Trạm sẽ không nói và làm những việc không có lý do.
Tân Trạm hít vào một hơi thật sâu: “Tôi nghĩ rằng có vấn đề với bản nguyên và thậm chí cả Mộc Thăng Khanh, vì vậy tôi không chỉ không muốn đi tìm mà còn không muốn mọi người gặp bất trắc”
“Tôi thấy nơi đây chính là một cái bãy, cạm bãy chuyên giết các tu sĩ”
Mọi người nghe vậy, đều lấy làm kinh hãi.
Bản nguyên ở trong hang núi này, bọn họ đều cho rằng đó là cơ hội may mắn lớn, nhưng Tân Trạm lại nói đây là một nơi nguy hiểm.
Từ Kim Thanh cũng mặt mày nhăn lại.