Chương
Cảm nhận được độ ấm của ngọn lửa, ông ta sợ hãi cứng đờ người.
Sống đến này tuổi rồi, ông ta cũng không sợ chết nữa, nhưng trên thế gian làm gì có ai không sợ bị tra tấn.
Hơn nữa, vật ở trước mắt gây cho ông ta một cảm giác sợ hãi rất bản năng.
“Giới thiệu một chút nhé, đây gọi là chí hỏa, ông tu vi đến vậy rồi thì chắc hẳn là đã từng nghe nói qua” Tân Trạm nói.
“Thiên địa chí hỏa, sao cậu lại có bảo vật quý giá như vậy”
Khuôn mặt vị ông lão rúm ró, ông ta đang trở nên hoảng Sợ vô cùng.
Đó chính là Chí hỏa, sao ông ta có thể chưa nghe qua được cơ chứ.
Mọi thứ trên đời, bất cứ thứ gì chỉ cần đạt đến cực hạn của nó, thì đều trở thành một thứ cực kỳ đáng sợ.
Giống như là viên Băng phách chí hàn của Tô Uyên, năng lượng băng bùng nổ có thể đóng băng một người có tu vi cao hơn cô hai cấp.
Còn nếu nói đến tra tấn, ngọn lửa cháy nóng bỏng mãnh liệt trước mặt này rõ ràng là một trong những phương pháp đáng sợ nhất.
“Cậu muốn tra tấn tôi sao, vậy thì cậu cũng sai lầm rồi, chẳng qua chỉ là chí hỏa thôi mà, tôi không sợ chút nào đâu”
Ông lão bất đắc dĩ nghiến răng nói.
“Trùng hợp ghê, tôi có đến hai loại chí hỏa, xem ra lần này có thể thử cả hai loại xem sao”
Tân Trạm nói xong câu này khiến ông ta suýt chút nữa hộc máu.
Cả hai ngọn lửa u lam và cực hắc đồng thời xuất hiện ở đầu ngón tay Tân Trạm, ông lão sợ đến mức chỉ còn thiếu chút nữa là ngất xỉu đi.
Hai loại chí hỏa này mà liên tục tra tấn, thì e là kết cục của ông ta sẽ còn thảm hơn nhiều so với hai người đồng hành ban nãy.
Ông ta không ngừng giãy giụa, không còn một chút ngạo nghễ nào như ban đầu.
Nhưng hiện ông ta lại đang bị móng vuốt của Thanh Long ghim chặt, phải ngồi im chịu trận quan sát cả hai ngọn lửa đang không ngừng tiến tới gần ông ta.
Lúc này ông lão mới phát hiện ra là vừa rồi Tân Trạm đã phong ấn ông ta, nên giờ ông ta muốn tự bạo cũng không được.
“Yên tâm, tôi rất có chừng mực, sẽ không giết ông ngay lập tức đâu, tôi có rất nhiều thời gian, có thể từ từ chơi đùa với ông” Tân Trạm nói.
Gia nhập Ám Ảnh Minh thì chín phần không phải là người tốt đẹp gì, hơn nữa đối phương rõ ràng không quen biết Liễu Mộng, chỉ là hạng đi nhận tiền công để giết người, nên Tân Trạm cũng không việc gì phải khách khí.
Ông lão cuối cùng cũng gục ngã.
“Đừng, đừng tra tấn tôi nữa. Để tôi phân tán thần thức, rồi có gì cậu có thể tự mình xem, muốn làm gì thì làm, không cần bức tôi thêm nữa”
“Không ngờ ông lại xin hàng trước khi tôi kịp động thủ đấy”
Tân Trạm cười dập tắt lửa.
“Tuy nhiên, tôi sẽ không thăm dò thần thức của ông, như vậy rất dễ gặp nguy hiểm. Ông phải truyền lại cho tôi tất cả những gì ông biết về Ám Ảnh Minh và người phụ nữ kia. Đừng nói với tôi rằng ông không thể phân tách thần thức được đấy nhé”
“Tôi sẽ làm như thế, tôi sẽ gửi tất cả những gì tôi biết vào thức hải của cậu” Ông lão vừa nói vừa thầm mắng Tân Trạm là gian xảo.
Nếu thần thức của Tân Trạm lao vào thức hải của ông ta, thì ông ta sẽ có cách dùng thần thức của ông ta để giam cầm anh lại.
“Tôi biết ông đang tính toán điều gì, nhưng tôi có cách kiểm tra xem những hình ảnh thần thức mà ông lấy ra là thật hay giả. Sự nhãn nại của tôi cũng có giới hạn, tôi khuyên ông nên tự biết làm gì cho đúng”
Lời nói lạnh lùng của Tân Trạm khiến cho ông lão giật mình.