Chương
Tân Trạm cười, làm một cái tư thế yên tâm đi, quay đầu bay vào bên trong khe nứt lớn kia.
“Khí tức của người phụ nữ kia không động đậy gì cả, chẳng lẽ là gặp phải đàn yêu thú gì rồi?”
Đám người Ám Ảnh Minh, cảm nhận được khí tức của Tân Trạm dừng lại ở một chỗ rất lâu rồi, không khỏi sững sờ.
“Như vậy càng tốt, tôi còn đang lo lắng cô ta đang bày mưu tính kế gì đó muốn thoát khỏi tay hai anh em chúng tôi, bây giờ xem ra ngay cả trời cũng muốn giúp chúng ta” Vương Tử cười lạnh một tiếng.
Anh và em trai Vương Lang liếc nhau, hai người đáp xuống mặt đất, cắn nát đầu ngón tay, bắt đầu lấy máu ở trên mặt đất vẽ một cái trận pháp kì lạ.
Mới vẽ được một nửa trận pháp, liền có một cỗ khí tức nồng đậm tràn ra, một đám sương đen phiêu đãng đi ra ngoài, đây hiển nhiên là một cái tà trận.
“Lấy máu của tôi, khẩn cầu ma thần, phong ấn mười dặm gần đây, dâng lên tế phẩm”
Vương Tử lẩm bẩm, theo trận pháp đang không ngừng hoàn thiện, một con Ma Thần toàn thân đen nhánh cao lớn chỉ có hai con ngươi là đỏ hồng, xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Nói đến đây, Vương Lang bỗng nhiên nhìn về phía đám người, bắt lại một tên có tu vi cảnh giới Phân Thần cấp hai không chút do dự, thẳng tay ném về phía con Ma Thần màu đen kia.
“Cứu mạng!”
Trong nháy mắt Ma Thần há to miệng, cắn mấy phát nuốt xuống bụng, đem cái tên tu sĩ vừa kêu thảm thiết kia thôn phệ, máu chảy xuôi theo miệng của con Ma Thần kia rơi xuống đất, sau đó con Ma Thần kia hừ một cái phun ra xương cốt của tên tu kia.
Những người khác nhìn thấy thế, đều sợ hãi khiếp vía, anh em nhà họ Vương này, đúng là giết người không chớp mắt coi mạng người như cỏ rác. Bọn họ không ngừng lùi lại phía sau, ai cũng sợ mình sẽ trở thành người kế tiếp biến thành tế phẩm.
Nhưng sau khi nuốt xong tế phẩm, con Ma Thần này phát ra một tiếng gầm rú sảng khoái, cũng không tiếp tục muốn ăn người, thân thể của nó ầm vang bạo liệt nổ tung.
Biến thành vô số sương đen, nhánh chóng bay về chỗ của Tân Trạm.
“Tốt lắm, có con Ma Thần này hỗ trợ, trong thời gian một nén nhang người kia, không thể rời khỏi phạm vi mười dặm quanh đây đâu” Vương Tử cười lạnh một tiếng, từ dưới đất đứng lên.
“Các vị, nên hành động thôi.”
Mấy cây số bên ngoài, bên trong khe nứt sâu không thấy đáy.
Tân Trạm đang bố trí bày trận đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy bên ngoài hẻm núi, từng lớp sương mù màu đen, đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mình, cuối cùng xoay quanh ở trên đỉnh đầu của anh, hình thành một đầu quỷ kì quái.
Tân Trạm thử lấy lửa đốt nó, nhưng vật này giống như trong suốt, căn bản là không bị tác nhân bên ngoài nào ảnh hưởng.
Mà sau khi vật này xuất hiện, Tân Trạm thử tản ra thần thức, lại phát hiện ra mình chỉ có thể cảm ứng được trong vòng phạm vi mười dặm quanh đây, còn ngoài phạm vi ấy tất cả sự vật đều trở thành hư vô.
Tân Trạm có cảm giác, cho dù mình có bay ra ngoài phạm vị mười dặm này, cũng sẽ không đi ra ngoài được.
“Ma môn tà phái, đúng là có thủ đoạn tỉnh vi, nếu không phải có ông già kia báo tin cho mình, thì mình sẽ thật sự trúng chiêu của bọn họ”
Tân Trạm ở trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, lúc này khoảng cách của mình và bầy Lôi Ưng khát máu kia không xa, phạm vi mười dặm hoàn toàn đủ để mình thực hiện kế hoạch.
Sau khi anh bố trí xung quanh bốn phía xong, lại khoác thêm một chiếc áo khoác, che giấu khuôn mặt, sau đó hướng về phía ngoài khe nứt bay đi.
Tốc độ đám người Ám Ảnh Minh cũng rất nhanh, Tân Trạm vừa mới bay đến giữa khe nứt, liền nhìn thấy rất nhiều lưu quang từ bốn phương tám hướng bay về phía mình.
“Con đàn bà thối, chúng ta nhiều người như vậy bắt một mình cô, cô chạy đâu cho thoát, tôi khuyên cô đầu hàng đi, tránh phải chịu nhiều đau khổ”