Chương
“Hai người đuổi giết tôi, một người tên là Vương Tử, người kia tên là Vương Lang” Tân Trạm nói.
Anh cũng không biết chuyện này có hữu dụng với Liễu Mộng hay không, nhưng biết người biết ta, không bao giờ là thừa.
“Anh em Tử Lang là kẻ độc ác của Ám Ảnh Minh, là người sở hữu Tử Lệnh” Liễu Mộng nói.
Tân Trạm cũng gật đầu.
Trong Ám Ảnh Minh, căn cứ vào màu sắc của lệnh bài để phân biệt cấp bậc, màu trắng kém nhất, màu xanh lá cây và màu lam tốt hơn, màu tím và vàng chính là tinh anh.
“Thằng nhóc cậu”
Liễu Mộng hoàn toàn không nói nên lời.
Vốn tưởng rằng hai người Diệp Thành này là khoe khoang, không ngờ rằng Tân Trạm lại thật sự làm được.
Mang về một khối mảnh vụn Linh Tuyền lớn như vậy, vẫn chưa bằng sự lợi hại của việc giết mấy tên cường giả cảnh giới Phân Thần.
“Vất vả cho cậu rồi, vậy ba phần của mảnh vụn Thánh Tuyền này, tôi sẽ vui lòng mà nhận”
Một khắc sau, Liễu Mộng lộ ra nụ cười, mò mãm mảnh vụn Thánh Tuyền này, dường như tính toán lập tức bắt đầu nhận lấy.
Nhìn thấy Liễu Mộng không khách khí như vậy, Tân Trạm nhíu mày, bóng dáng nhoáng lên liền chặn phía trước người Liễu Mộng, nắm lấy cổ tay cô ấy.
“Có phải cô nhầm lẫn rồi không, mảnh vụn này không có phần của cô”
“Không có của tôi sao? Anh đang đùa đấy à”
Liễu Mộng rút cánh tay về, bị Tân Trạm đụng vào làm cho cô ấy có chút thẹn thùng, nhưng lời nói kế tiếp của đối phương, lại làm cho cô ấy càng thêm nóng giận.
“Anh đây là muốn qua cầu rút ván à, tôi vừa chữa khỏi cho anh em của anh, anh liền không nhận sổ sao?”
Lúc trước hai người từng nói, muốn chia ba bảy, không ngờ Tân Trạm muốn đổi ý.
“Đợi chút, cô nghĩ kĩ đi, cô cứu anh em của tôi, đổi lại là tôi giúp cô dẫn truy binh đi, tôi làm tốt đến mức nào, không cần tôi phải nói nữa, cô cũng biết rồi, chuyện này, tôi không nợ cô nữa”
Tân Trạm lắc đầu nói: “Vê phần chia ba bảy, là sau khi hoàn thành điều kiện này, cô và tôi cùng nhau tìm kiếm mảnh vụn Thánh Tuyền, tìm được dựa theo tỷ lệ này mà chia, không sai chứ.”
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì” Liêu Mộng cau mày nói.
lều tôi muốn nói chính là, mảnh vụn Thánh Tuyền này là do tôi tìm được, không có liên quan gì đến cô, một chút cũng không có phần của cô” Tân Trạm cười nói.
“Anh! Thật trơ tráo “
Liễu Mộng vẻ mặt cứng đờ, bị Tân Trạm nói cho một phen, cô ấy cũng phản ứng lại.
Dường như mảnh vỡ này, thật sự không liên quan gì đến mình.
Nhưng nhìn thấy một mảnh vỡ lớn như vậy gần ngay trước mắt, mình lại không được chia cho một chút nào, Liễu Mộng vẫn có chút hận đến nghiến răng.
“Cô cũng đừng tức giận, chỉ cần cô đồng ý với tôi một điều kiện, tôi có thể chia cho cô nửa phần.” Nhưng Tân Trạm rất nhanh lại nói.
“Điều kiện gì, anh nói xem” Liễu Mộng ôm ngực, hừ lạnh nói muốn dựa vào mảnh vụn Thánh Tuyền tăng lên cảnh giới, tất sẽ dẫn tu sĩ chung quanh tới, đến lúc đó cô phải giúp tôi bảo vệ trận pháp, bảo vệ tôi không bị quấy rây” Tân Trạm nói.
“Nhưng trước tiên tôi muốn xác nhận, cô rốt cuộc là tu vi gì, có đủ để bảo vệ tôi không”
Liễu Mộng này vô cùng thần bí, hơn nữa ngoài cơ thể còn có khí tức đặc thù che khuất tu vi, Tân Trạm đến bây giờ cũng không biết tu vi cụ thể của cô ấy.
“Anh không cần phải lo về thực lực của tôi, chỉ cần tôi chữa khỏi thương tích, tôi đảm bảo khu vực ngoại vi này không ai có thể làm tổn thương đến anh” Liễu Mộng tự tin nói.