Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Lúc này thuyền bay Tử quang cũng quay qua, mọi người đều toát ra khí thế mạnh mẽ.
Người đứng đầu Huyền Lôi Điêu do dự vài giây sau đó đột nhiên kêu to một tiếng rồi vỗ cánh dẫn người trong tộc nhanh chóng quay đầu rời đi.
Người đàn ông vạm vỡ ngây người trong chốc lát, anh ta trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Tân Trạm.
Sấm sét do hàng trăm Huyền Lôi Điêu phát ra không những không làm tổn hại Tân Trạm một chút nào mà ngược lại còn bị Tân Trạm ngưng tụ thành súng trường và áp chế Huyền Lôi Điêu.
Bản nguyên lôi của người anh em này cũng quá mạnh.
Tân Trạm cũng hiểu ra cảm giác anh vừa mới ra tay.
Khi những Huyền Lôi Điêu phóng ra lôi quang thì trong đầu anh liền có một suy nghĩ giống như anh có thể khống chế chúng phóng ra sấm sét.
Kết quả là thử một phen thì đúng là như vậy.
“Sự hiểu biết của mình về bản nguyên lôi quá thâm sâu.
Sấm sét bình thường không những không thể làm mình bị thương mà ngược lại còn bị mình khống chế” Tân Trạm thầm nghĩ trong lòng.
“Tuy nhiên ở trong thiên địa lại có quá nhiều tu sĩ sử dụng sấm sét coi như một phương tiện, nếu như hỏa diệm bản nguyên của mình của có thể đạt đến trình độ này thì thật thú vị khi làm kẻ thù bị thương bằng chính ngọn lửa của kẻ thù.”
“Người anh em, thật lợi hại” Người đàn ông vạm vỡ bay đến bên cạnh Tân Trạm, không khỏi giơ ngón tay cái cảm thán.
“Vừa rồi anh có cơ hội chạy trốn nhưng tại sao lại quay lại?” Tân Trạm cười hỏi.
“Người anh em, cậu đến cứu tôi, nếu như tôi bỏ mặc cậu chạy trốn một mình thì tôi có còn là người không?”
Người đàn ông vạm vỡ nói như đinh chém sắt: “Nhiếp Phong Đình tôi không phải là loại người như vậy”
cổ thành này nửa tháng là đủ” Nhiếp Phong Đình trợn tròn hai mắt khó hiểu.
“Cái tôi thiếu chính là thời gian, nói tóm lại là anh muốn cảm ơn tôi thì hãy đem bản sao chép trận pháp kia cho tôi.”
Tân Trạm nói.
Người này cũng rất thú vị, người khác thì sợ chịu thiệu còn anh ta thì lại sợ bản thân bị chiếm ưu thế.
“Ha ha, người anh em, tôi cảm ơn cậu rất nhiều, thật ra cỏ tiên này đối với tôi mà nói cũng khá có ích”
Nhiếp Phong Đình cười lắc đầu, lấy ngọc giản pháp ấn ra, sao chép y nguyên bản chính đưa cho Tân Trạm.
Theo anh ta thấy thì Tân Trạm đã giúp đỡ anh ta rất nhiều.
“Tân công tử Trạm à, tôi vẫn còn có chuyện, cậu cũng đến Cổ thành, đợi đến Cổ thành tôi sẽ cảm ơn cậu một lần nữa”
Nhiếp Phong Đình chắp tay sau đó quay người bay đi.