Chương
Anh đưa tay túm một cái, bản nguyên châu thuộc tính lửa và một cái lúc ẩn lúc hiện liền rơi vào trong tay.
Bây giờ anh không thèm để ý những thứ khác, tóm lại trước bắt được bản nguyên châu rồi nói sau.
“Đáng chết, sao lại quên mất thứ này”
Rất nhiều người sau khi thấy Tân Trạm lấy được bản nguyên châu đề thay đổi sắc mặt.
Bọn họ quá xem trọng truyền thừa của đại năng trong cổng ánh sáng, cộng thêm sự quấy rối của nhà họ Tống và nhà họ Sài, trong lúc nhất thời liền quên mất thứ này có thể lấy được.
Truyền thừa của đại năng xa xôi mờ mịt, bản nguyên châu này lại có thể dễ dàng lấy được như trở bàn tay!
Chờ Tân Trạm bay vút đi, bọn họ mới hồi thần lại.
Người này đúng là quá thông minh.
Không ít tu sĩ bên trong đại sảnh đều xông về phía này.
Nhân dịp bọn họ hướng đến mấy bản nguyên châu trôi lơ lửng, Tân Trạm lại tóm lấy viên bản nguyên châu thứ ba.
Còn dư lại mấy cái cũng trong chớp mắt liền bị mấy tu sĩ may mắn cướp được.
Tuy nhiên trừ Tân Trạm, những người khác nhiều nhất chỉ được một viên.
“Ranh con, mày không có tư cách lấy vật này, không muốn chết thì lập tức giao bản nguyên châu trong tay ra đây”
Một lão giả Cảnh giới Phân Thần cấp bảy tới chậm một bước nói, ông ta ngay cả một viên bản nguyên châu cũng không cướp được.
Sắc mặt ông ta xanh mét, trong lòng vô cùng buồn bực.
Lúc này ông ta cảm nhận được tu vi của Tân Trạm chỉ là Cảnh giới Phân Thần cấp ba liền không nhịn được lạnh lùng uy hiếp.
“Thứ này là vật vô chủ, ông muốn cướp sao?” Tân Trạm ngược lại không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.
“Cướp của mày thì thế nào? Mau lấy ra đây” Lão giả quát lên.
“Ông không biết đạo lý đồ đã nuốt vào bụng thì không bao giờ phun ra sao, nếu muốn thì cứ tới đây mà cướp”
Tân Trạm lạn lùng cười một tiếng, lão giả kia thay đổi sắc mặt.
“Đúng là tự tìm đường chết”
Hơi thở xung quanh ông ta dao động, muốn ra tay ngay lập tức.
“Không nên kích động”
Một tên đồng bạn lập tức ngăn cản ông ta.
“Ông cản tôi làm gì” Lão giả tức giận nói.
“Bạn ông còn thông minh hơn ông, đừng quên, Như Ý Tiên Tôn muốn chọn ra người thừa kế từ năm trăm tu sĩ mà không phải là bốn trăm chín mươi chín người, ông muốn chết thì cứ thử xem”
Tân Trạm lạnh lùng lên tiếng, không thèm để ý ông ta nữa, xoay người rời đi.
Sắc mặt lão giả thay đổi không ngừng, không kịp phản ứng lại.
“Ông mà còn không ra tay thì tôi sẽ luyện hóa đấy” Tân Trạm lạnh nhạt nói.
“Thằng ranh này đúng là tự tìm đường chết”
Lão giả tức giận đến ngứa răng, lấy tu vi này của Tân Trạm, nếu ở bên ngoài ông ta chỉ cần tát một cái là có thể đập chết.
Nhưng hiện tại ông ta có hơi không dám ra tay.
Sauk hi xoắn xuýt một hồi, cuối cùng ông ta vẫn cắn răng thu hồi linh khí, phất tay áo rời đi.
Bản nguyên châu mặc dù quý hiếm như tóm lại vẫn có thể tìm được ở nơi khác, còn mạng nhỏ thì chỉ có một.
Quỷ mới biết nếu ông ta ra tay thì liệu có thế bị Như Ý Tiên Tôn trng nháy mắt giết chết hay không.