Chương
Tân Trạm lắc đầu, dồn sức mà rút lui, xoay chuyển càn không liên hồi, tránh khỏi vuốt quỷ của làn sương đen này.
“Tân Trạm, hóa ra là mày”
Sài Chính Đạo nhìn thấy người đến, lập tức mắt liền đỏ au lên.
Trước đây anh ta nhận được tin từ trưởng lão, biết được tu vi của Tân Trạm tăng, nhưng không ngờ được anh lại có lá gan đến chỗ để thừa kế này.
“Khí tức này là của người đeo mặt nạ quỷ, hóa ra cậu ta gọi là Tân Trạm”
Trần công tử thầm nói trong lòng, mặc dù trước đây Tân Trạm vẫn luôn đeo mặt nạ, nhưng mà lúc tự nổ thì khí tức tràn ra ngoài, cậu ta vẫn có thể nắm bắt được.
Tân Trạm bị xua đi, Tố Thế Ma Tôn cũng không dám sơ ý, trực tiếp bay lại trấn thủ ở tế đàn.
“Không được, tế đàn này ông ta canh chừng quá nghiêm ngặt rồi, căn bản không có cơ hội.”
Tân Trạm khẽ lắc đầu, nói với mọi người: “Làn sương đen quanh người tên Ma Tôn này lại tăng thêm rồi, ông ta hút nguyên thần của chúng ta, thì sẽ tăng cao tu vi, tuyệt đối không được đi tặng mạng nữa.”
“Còn có, chúng ta chậm rãi thối lui, tên Ma Tôn này rất quan tâm đến tế đàn, giờ hành động của ông ta đang bị giới hạn, không dám rời quá xa để tấn công chúng ta”
Tiếng quát của Tân Trạm đã làm thức tỉnh mọi người.
Tố Thế Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, mọi người liền lùi về phía sau, dần dần đi đến bên rìa của trận pháp.
Ma Tôn và đám người nhà họ Sài đó, quả nhiên không đuổi đến.
“Tên Tân Trạm này thực sự rất đáng ghét, làm những tên tu sĩ kia thông minh lên, sao nào, muốn chúng tôi ra tay giúp ông đoạt nguyên thần không?” Sài Chính Đạo mở miệng nói.
“Không cần đâu, tôi muốn lợi dụng tế đàn, nuốt trọn bản nguyên ngũ hành của Như Ý Tiên Tôn, tự nhiên sẽ trở thành vô địch không ai sánh bằng. Người của cậu bảo vệ cho tốt tế đàn là được rồi”
Tố Thế Ma Tôn lắc đầu cười lạnh nói: “Đợi tôi thành công hoàn toàn, thoát khỏi sự khống chế của tế đàn này, thì những người này đều sẽ trở thành đồ ăn của tôi một cách dễ dàng thôi, sớm muộn cũng như nhau hết”
“Đợi sau khi ông thoát khỏi giam cầu, ông sẽ giúp đôi đạt được việc kế thừa Như Ý Tiên Tôn chứ đừng có mà lừa tôi đấy”
“Bổn tôn sẽ không nuốt lời, hơn nữa tôi có một phần hồn phách đang nằm trong tay người nhà họ Sài cậu, làm sao có thể lừa cậu được” Tố Thế Ma Tôn lắc đầu nói.
Trong lòng Sài Chính Đạo cũng thấy an tâm.
Nền tảng để hai bên hợp tác, chính là nhà họ Sài giúp đỡ cho Tố Thế Ma Tôn thoát khỏi sự giam cầm, mà Ma Tôn lại giúp hắn đạt được toàn bộ những gì kết thừa của Như Ý Tiên Tôn, nhưng giờ Tố Thế Ma Tôn càng ngày càng mạnh, làm cho hắn có chút lo lắng bất an.
Dù sao đối phương cũng là một ma đầu vô tình vô nghĩa, nhưng mà nghĩ đến trong tay cha mình có thứ kiềm chế Ma Tôn, mới trở nên yên tâm.
“Nhưng mà nhìn những con kiến này, cứng đừng chiêm chiếp oai oái ở phía xa, vẫn là một chuyện rất vướng mắt. Lát sẽ cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội.”
Tố Thế Ma Tôn nở một nụ cười lạnh lẽo, ông ta lật bàn tay, một làn sương đen tuôn ra, trước đây những tàn hồn bị ông ta trừng phạt đã yếu ớt thoi thóp, giờ lại trở nên sinh khí dồi dào.
“Ông chủ, trước đây là tôi phạm sai lầm, nhưng mà xin ông hãy cho tôi một cơ hội hối cải” Tàn hồn đó lập tức cầu xin.
“Giờ bản tôn đang cho cậu một cơ hội, giết mấy tên tu sĩ kia đi, mang thật nhiều nguyên hồn về đây”
“Vâng, chắc chắn tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ông, tôi sẽ giết chết hết mấy tên tu sĩ ngu ngơ kia” Vẻ mặt tàn hồn đầy kích động mà nói.
Tố Thế Ma Tôn mỉm cười, cơ thể ông ta khẽ chấn động.