Chương
“Mà còn chỗ Thánh Cảnh Đông Hoàng, cũng không có cách nào chịu đựng được tu sĩ Phần Thần Cảnh Cấp chín, nhưng Đại Năng cũng không đi vào bên trong giúp đỡ được chúng ta ở đây”
“Ở bên trong thế giới Đại Năng, nếu như vận chuyển, cần phải trả cái giá như thế nào? Nếu như đổi ngược lại là người, sẽ nói cho người khác không? Dù cho có cơ hội, Sài Chính Đạo sẽ trơ mắt nhìn sao?”
Trần công tử triệt để ngẩn ra.
Nghe hiểu ý của Tân Trạm rồi, Tống Linh Thông đang lợi dụng những tu sĩ đó.
Hơn thế nữa dựa theo sự phản đoán của bản thân, rất có thể là…
“Trốn không được đâu, lại đánh không lại, cho nên con đường ra duy nhất, chính là tìm thấy chân truyền thật sự của Như Ý Tiên Tôn, mới có một chút cơ hội thắng”
Trần công tử nghiến răng nói.
Anh ta cũng nghĩ thông suốt rồi, dù cho cái khả năng này cực kỳ hiếm, nhưng thật sự đó là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Tân Trạm bất lực lắc đầu, anh cũng không ngờ được, đến bãi tha ma này tìm kiếm truyền thừa, lại gặp phải một ma tôn khủng khiếp như thế.
Bản thân Tống Linh Thông có thể đánh bại hay không còn chưa rõ, một ngón tay của Ma Tôn, là có thể làm bảo vật của Tống Linh Thông đứt làm hai, thật không phải là chỉ dựa vào bản thân thì có thể ứng phó được.
Hoặc là nói, bạn thân hiện tại, căn bản không xứng làm đối thủ của Ma Tôn.
“Tân công tử tôi hiểu rồi, mặc kệ anh làm gì, tôi đều sẽ đi theo anh” Trần công tử vô cùng cung kinh nói.
Thu lại suy nghĩ kinh ngạc, Trần công tử phát hiện, đây là phương pháp vô cùng khó khăn, nhưng dương như lại là con đường duy nhất.
Tân Trạm gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Kế hoạch tiếp theo của bản thân, cần một số người giúp đỡ, Trần công tử rất tin tưởng mình, là lựa chọn rất thích hợp.
Anh sải bước mem theo ven đường của trận pháp không ngừng đi tới, đưa tay xẹt qua ánh sát của trận pháp.
“Tân công tử đang làm gì thế?”
Những tu sĩ khác mở to mắt nhìn Tân Trạm, hoàn toàn không rõ ý đồ và cách làm này của Tân Trạm.
Đi đến một vị trí nào đó, Tân Trạm đột nhiên dừng lại, anh lại đưa tay gõ vào ba đương ánh sáng, một lát sau, Tân Trạm mới gật đầu.
“Muốn đi ra ngoài, công kích vào chỗ ánh sáng này” Tân Trạm nhìn mọi người rồi nói.
“Nhưng trận pháp này vô cùng kiên cố, hơn nữa còn phản đoàn, chúng ta như thế là không phải tự tìm chết hay sao?”
Một tu sĩ nhíu mày, có chút khinh thường nói.
“Nếu như không tin tưởng tôi, có thể bỏ đi. Nhưng ở lại đây, tôi đảm bảo các ngươi có thể đi ra ngoài”
Tân Trạm cũng không muốn giải thích, thời gian cũng không cho phép anh làm như thế.
Toàn thân anh phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh chói lọi, quyền của thánh nhân tuôn ra, một quyên đánh mạnh vào bên trên màn sáng.
Liễu Mộng lấy ra Tháp Linh Lung, cũng thi triển các loại thủ đoạn.
“Cùng nhau lên đi”
Trần công tử mở miệng nói, người nhà họ Trần cũng lao lên.
Anh ta cũng không biết tại sao Tân Trạm lại làm như thế, nhưng xuất phát từ niềm tin với Tân Trạm, cho nên anh ta trực tiếp làm theo.
Không ít tu sĩ đều nhìn đến ngu người, bọn họ vốn cho là, Tân Trạm có thể có chút thủ đoạn đặc biệt, ứng phó được với màng sáng của trận pháp này.