Chương
Tàn hồn nói được một nửa, liền hiểu ra được, đáy lòng gã liền run sợ, vội vàng câm miệng lại, suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi.
“Sao lại không nói nữa, mày không biết thật rồi” Nhiếp Phong Đình đứng một bên cười mỉa mà nói.
Nhìn qua Tân Trạm một cái, tàn hồn cúi đầu, không nói thêm gì.
Loài ngược thực sự là quá đáng sợ rồi, suýt nữa thì mình rơi vào bẫy của anh rồi, lần này chắc chắn không thể làm sơ hở nữa.
Nhìn thất tàn hồn hoàn toàn không nói thêm gì, Tân Trạm lắc đầu.
Hai lốc xoáy này, mình căn bản không nhìn thấy được gì khác biệt, hơn nữa đi vào trong đó, sẽ là một không gian khác, không thể nào truyền thần thức được, cũng có nghĩa là, cho dù là thật hay là giả, đều khó mà nghiệm chứng được.
“Trong số chúng ta, thần thức của ai mạnh nhất” Tân Trạm nhìn về phía đám người mà hỏi.
“Bà đây tu vi đến phân thần bát phẩm, nắm giữ bản nguyên của hồn, về mặt thần thức, không mấy ai ở dưới cảnh giới hợp thể có thể làm đối thủ được” Mội người nữ tu sĩ nói.
“Vậy thì xin bà quan sát xem hai lốc xoáy này, xem xem có chỗ nào không giống không” Tân Trạm nói.
“Tân công tử khách khí rồi, đây là chuyện của mọi người, bà đây bỏ ra chút sức cũng là điều đương nhiên”
Bà lão cười cười, sau đó bà ấy nheo mắt lại, quần áo trên người không cần có gió mà vẫn lay động.
Trong thiên linh, thần thức cứ phát ra như là sóng biển đang dâng trào, dừng lại trên hai lốc xoáy kia.
Bà lão cẩn thận quan sát một lát rồi nhíu mày, bỗng nhiên bà giơ một khối ngọc bội ra rồi ném lên không trung, sau đó cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.
Miếng ngọc màu trắng nhuốm máu tươi, trong chớp mắt biến thành ngọc đỏ.
Một luồng ánh sáng đỏ vút bay ra từ đó, rơi vào trên người bà lão.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể bà lão dần dần thay đổi, vậy mà lại hóa thân thành một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ này lại phát ra thần thức một lần nữa, lần này hư không cũng nhẹ nhàng run rẩy, nguyên thần chậm rãi bay ra ngoài.
Tân Trạm đứng một bên quan sát, hiển nhiên bà lão này đang sử dụng một loại bí thuật thần thức vô cùng đặc biệt.
Một lúc lâu sau, bà lão thở sâu, một tay bắt lấy khối ngọc bội, cơ thể bà cũng dần dần trở về vẻ ngoài già cả sức yếu, cả người mệt nhọc chao đảo mấy lần.
“Bà bà” Trần công tử lo lắng bay qua đỡ lấy bà lão.
“Cậu chủ, tôi không sao đâu”
Bà lão cười cười, mệt mỏi trả lời: “Tân công tử, tôi cảm giác lốc xoáy bên này có âm sát chỉ khí nặng hơn một chút, một bên còn lại thì bình thường hơn”
“Âm sát chi khí, Tố Thế Ma Tôn quanh thân toàn là sương đen, chắc âm sát chi khí này là của ông ta, vậy chúng ta chọn phía bên trái là tốt hơn rồi” Nhiếp Phong Đình nghĩ ngợi rồi nói.
“Chuyện này cũng không nhất định là thế, Ma Tôn này gian xảo hay nghỉ ngờ, tu vi lại cao siêu khó lường, sao ông ta có thể để lại âm sát chỉ khí rõ ràng như vậy, có lẽ cố tình để lại tạo ra bẫy” Trần công tử nghỉ ngờ nói.
“Vấn đề là làm thế nào mà ông mà biết, rằng chúng ta sẽ phát hiện ra bí mật của lốc xoáy?” Rõ ràng Nhiếp Phong Đình không phục.
Mọi người bắt đầu thảo luận với nhau, có người ủng hộ ý kiến của Nhiếp Phong Đình, cũng có người tán thành với suy nghĩ của Trần công tử, cả buổi trời cũng không ra đáp án.
Tần Trạm lắc đầu, không can thiệp vào cuộc tranh luận của hai người.
Cứ đoán đến đoán đi thế này chắc chắn sẽ không có kết quả, anh thích dùng hành động để tìm ra đáp án hơn.
Tân Trạm trở bàn tay một cái, thanh kiếm đồng trên tay đột nhiên bay lên, thi triển Chu thiên thập tam trảm rồi bất ngờ tấn công về phía lốc xoáy.