Chương
Cùng lúc đó, cơ thể của bà lão không ngừng héo khô, vẻ mặt bản nguyên ấy liền trở nên già cỗi, nhìn càng giống như một cái cây khô quät để lộ ra vô vàn nếp nhăn.
Mái tóc trắng xám dần dần biến thành bạc phơ, rồi sau đó cũng dần dần rụng xuống.
Thọ nguyên khí của bà lão nhanh chóng biến mất.
Một luồng tử khí liên tục lao vào bà lão, trong đó bao gồm cả tử khí trên người của Tiên Tôn.
“Tân công tử, tôi chỉ có một thỉnh cầu” Bà lão dùng đôi mắt đục ngâu nhìn Tân Trạm, giọng nói cũng trở nên khàn đặc khô khan.
“Trần Thừa Phong là đứa trẻ một tay tôi nuôi nấng, tôi nhìn nó chào đời, nhìn nó trưởng thành, dạy nó thuật pháp đầu tiên, giúp nó bước vào con đường tu tiên. Cả đời bà già này không có con trai nối dõi, đem thiếu gia trở thành con của tôi, tôi hy vọng cái chết của mình có thể đổi được mạng sống của nó.”
Bà lão khẩn cầu tha thiết: ‘Mặc dù bà già này và cậu qua lại không nhiều nhưng đôi mắt nhìn người của bà đã nhìn rõ bản chất của không ít người, có thể nhìn ra được ai là người để dựa vào. Nếu có khả năng xin cậu hãy cứu lấy nó”
Tân Trạm xúc động, đôi mắt hơi đỏ lên.
Chẳng có ai là không muốn sống, nhất là cường giả tu luyện đến cảnh giới cao phẩm rồi.
Nhưng bà lão quyết định hy sinh bản thân để tạo ra một con đường sống sót duy nhất cho Trần công tử.
Có khác gì máu mủ ruột già đâu.
Tân Trạm hít thở sâu, nghiêm túc nói: “Bà bà, tôi đồng ý với bà. Nếu như có thể tôi nhất định bảo vệ Trần công tử. Còn nếu tôi còn sống cũng sẽ phá nát nhà họ Sài.”
Anh không thể nào từ chối nguyện vọng của bà lão trước khi chết và cũng sẽ không từ chối.
Đây đã là lần thứ hai anh lập lời thể ở thánh cảnh. Hai lần đều là vì nhà họ Sài.
Nếu Tố Thế Ma Tôn đó không có nhà họ Sài phối hợp thì mấy ngàn năm nay không thể nào liên tục bình phục, để đến ngày hôm nay năm trăm tu sĩ đều bị nhốt ở trong đó.
Cho nên chỉ cần bản thân còn sống sót, bất luận tiêu hao bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu hiểm trở thì nhà họ Sài nhất định phải bị hủy diệt.
Bà lão nở một nụ cười mãn nguyện. Bà ấy chậm rãi khom lưng cúi đầu, trong nháy mắt cơ thể liền cứng nhắc lại.
Bông hoa tuyết trên đầu bà ấy nở rộ rực rỡ, đẹp vô cùng.
Một cơn gió thổi tới cuốn theo cánh hoa rơi từ nhụy bay đi, đánh vào tử khí bên ngoài cơ thể của Như Ý Tiên Tôn.
Một cánh rồi lại cánh nữa, tất cả cánh hoa đều từ từ rơi xuống rồi tan thành li ti, vết rạn nứt ngày càng nhiều, ngày càng rộng thêm.
Thế nhưng tử khí vẫn vững chắc như cũ, vẫn không hề bị phá vỡ.
Cuối cùng, bông hoa tuyết bị rụng mất nhiều cánh cũng rơi mất nhụy hoa, đập mạnh xuống vết rạn nứt trên tử khí.
Tạch tạch tạch.
Nhụy hoa đứt ra từng khúc, vết rạn ấy cũng càng ngày càng rõ rệt, sau đó oang một tiếng rồi biến mất hoàn toàn cùng bông hoa tuyết trắng, tử khí ngưng tụ lại bên ngoài cái xác ầm ầm vỡ toang.
Nguyên thần của bà lão cũng tan biến trong gió như tro bụi, trong chớp mắt tiêu tán khỏi đất trời.
Màu vàng đại điện bên trong.
Bà lão châm chậm mở mắt, đây là một chút linh hồn cuối cùng còn sót lại lóe lên ánh sáng.
Bà ấy mệt mỏi không chịu nổi, tử khí bao quanh toàn cơ thể, khó khăn mãi mới quay được đầu, bà lão nhìn lưu luyến, không nỡ xa nơi này.
Thật đáng tiếc quá, tiếc là đây không phải thế giới thật, cuối cùng bản thân cũng không được chết ở quê hương.
Sau đó ánh mắt bà ấy hướng đến Trần công tử, Trần Thừa Phong.