Chương
Trong lòng Tân Trạm yên tâm hơn một chút: “Không phải hư ảo mà là thật sự tồn tại. Vậy thì Như Ý Tiên Tôn quả thực vẫn chưa chết Nguyên thần và thức hải không giống nhau. Nguyên thần †ồn tại trong hồi ức của tu sĩ, nghe được nhìn được cái loại ý thức kỳ lạ.
Cái gọi là đoạt xá chính là nguyên thần chứ không phải thức hải.
Bởi vì tất cả mọi thứ của tu sĩ đều tồn tại trong nguyên thần này.
“Tôi vào trong ký ức của tiên tôn rồi sao?”
Tân Trạm chỉ cảm thấy phong cảnh trước mắt thay đổi, xuất hiện giữa một miền đất trời rộng lớn.
Đây cũng là bình thường, khi tiên tôn rơi vào hôn mê thì cũng giống như người bình thường, từ đầu đến cuối đều ngủ say trong cõi mộng.
Tân Trạm nhìn bốn phía xung quanh, đất trời ở đây với thượng giới đại lục giống nhau như đúc. Nhưng cho dù là mặt trời mọc hay lặn thì cũng mang theo một cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Sau đó, Tân Trạm cúi đầu, nhìn vào hai tay của chính mình, lại phát thần thức ra, phát hiện quần áo, cách ăn mặc của mình, các vóc dáng lẫn khuôn mặt, đều không phải là mình, mà biến thành bộ dạng của Như Ý Tiên Tôn.
“Trong cõi mơ, chỉ có những ký ức quan trọng mới rõ nét, nhưng thức khác đều mơ hồ, giờ mình đang xuất hiện trong giấc mơ của Như Ý Tiên Tôn, thay thế vị trí của ông ấy, vậy thì phải làm cái gì đây?”
Tân Trạm thầm nghĩ, lúc đang do dự, đột nhiên có một trận chấn động ở phía xa.
Sau đó có một tiếng hét vang lên.
“Như Ý, đưa vị trí Tẩy Long Trì đây cho lão phu”
Một đám mây đen che kín cả mặt trời bay từ phía bên kia trời đến, vốn dĩ là bầu trời đang sáng rực rỡ, nháy mắt liền ảm đạm mất một nửa.
Một người đàn ông được làn sương đen bao lấy, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên dừng lại trước mặt Tân Trạm, con ngươi u ám mà đánh giá Tân Trạm.
Chính là Tố Thế Ma Tôn.
Tân Trạm nhướng mày, mặc dù tướng mạo của người đàn ông này còn trẻ hơn rất nhiều so với Ma Tôn mà gặp ở thế giới kia, nhưng mà từ gương mặt bướng bỉnh ngạo nghễ kia, thì anh vẫn nhận ra được.
“Tố Thế Ma Tôn, thế giới thượng cổ này, thần thú mai danh ẩn tích, người người đều có thể điên cuồng để được cưỡi thần thú, tôi tưởng cậu sẽ khác với những người phàm tục kia đấy, không ngờ là cậu cũng không ngoại lệ.”
Tân Trạm không có lên tiếng, nhưng cơ thể này lại tự động nói chuyện. Tân Trạm có chút giật mình, đây là cảnh tượng gặp Tố Thể Ma Tôn trong trí nhớ của Như Y Tiên Tôn.
“Thần thú tọa ky?”
Tố Thế Ma Tôn khinh thường mà cười nói: “Cậu cho rằng lão phu sẽ thô tục như lũ tu sĩ kia sao, thèm gì mấy con thần thú chứ? Lão phu chỉ tin vào sức mạnh của mình, thần thú đó không mạnh như tôi, tốc độ cũng không nhanh bằng tôi, cần nó làm cái gì?”
“Nếu đã như vậy, vậy tại sao cậu lại muốn tôi giao vị trí Tẩy Long Trì ra?” Như Ý Tiên Tôn cười lạnh mà hỏi.
“Rất đơn giản, là vì ra đây thích cắn nuốt nguyên thần. Đến giờ cho dù là ma đầu nào, yêu thú nào, hay là tu sĩ, thậm chí là người phàm, trẻ sơ sinh, lão phu đều đã từng nuốt linh hồn bọn đó rồi, trong đó thần hồn của trẻ sơ sinh, thực sự là vô cùng ngon lành”
Nói đến đây, Tố Thế Ma Tôn nhịn không được mà liếm môi nói: “Hơn nữa đến giờ, tôi chỉ chưa từng nếm được, đó chính là mùi vị của rồng, đều nói gan rồng, tủy phượng là món ngon của mọi nhà, nguyên thần của rồng chắc là vô cùng ngon lành”
Tố Thế Ma Tôn nói đến đây, Tân Trạm đột nhiên cảm nhận được trong thức hải của mình, linh hồn của Thanh Long tức giận mà run một cái.
“Cậu thực sự là vẫn thái độ đó” Như Ý Tiên Tôn nhíu mày nói.
“Ha ha, Tiên Ma không tồn tại cùng nhau, chúng tôi không hiểu các người cứ khăng khăng theo con đường này là muốn giữ cái gì, các người cũng không hiểu tu ma bọn tôi có thể tự do giữa đất trời, không bị trói buộc gì. Vì vậy tôi cũng lười giải thích với các người.”