Chương
“Như Ý, ông muốn bổn tôn chết, vậy ông cũng đừng mong sống”
Phía trên không gian, Tố Thế Ma Tôn nhìn thấy Sài Chính Đạo bị chết chết thảm, lại cười thảm một tiếng.
Cơ thể của Sài Chính Đạo nứt ra, nguyên thân tứ tản, còn bản thân ông ta thì bị phản phệ thương nặng, hiện tại sức mạnh khống chế huyễn cảnh cũng mất rồi.
Trận chiến này, thắng thua đã định.
Nhưng ông ta tuyệt đối không cam tâm cư thế mà chết.
“Cái tên Sài Chính Đạo quá ngu ngốc, dù cho hắn chỉ còn lại nguyên thần, vẫn có thể có sức mạnh chiến đấu, nhưng hắn quá nhu nhược sợ chết, không ngờ được là bổn tôn cuối cùng lại thua trên sự lựa chọn”
“Có điều nếu tôi đã không thể sống, vậy thì cùng chết đi”
Tố Thế Ma Tôn ngẩng đầu hét lên với trời, giải phóng tất cả bổn nguyên ngũ hành trong người ra.
Muốn khống chế hư không nghiền nát trước khi Tân Trạm bóp nát bổn nguyên, Tố Thế Ma Tôn lúc này đang có dự tính đó.
Chỉ có điều mục đích của ông ta không phải là hủy bỏ bổn nguyên, mà là lợi dụng sự xuất hiện của hư không nghiền nát, đồng quy vu tận.
Sau khi ngũ hành tỉnh túy xuất hiện, dưới cái cười điên khùng của Tố Thế Ma Tôn, không ngừng vặn vẹo biến dạng.
Nhất thời xung quanh xuất hiện ra một lượng lớn vỡ vụn của hư không, từng cơn gió lạnh nổi lên, vô số vết rách hiện ra giữa trời và đất.
Một trong số vết rách đó, đã cách vị trí của Tân Trạm không xa.
“Không hay rồi.”
Con ngươi của Tân Trạm co lại, liên tục đại chiến, bản thân anh căn bản không đứng dậy nổi nữa, lại bị luồng cực mạnh này hút vào, mắt thấy mình đang trượt về phía vết nứt.
“Hi hi, giết được tôi thì đã sao nào, các người cũng đừng mong thắng” Tố Thế Ma Tôn cười lớn nói.
“Tố Thế, sự hiểu biết của ông về huyễn cảnh vẫn còn non lắm”
Như Ý Tiên Tôn thấy cảnh này, đùa cợt lắc đầu.
“Duy trì huyễn cảnh của ngũ hành tỉnh túy, làm sao có thể ở trong huyễn cảnh vỡ vụn được?”
“Ý gì đây?” Tố Thế sửng sốt.
Như Ý Tiên Tôn cười một cái, trực tiếp lao đến, đưa tay tóm lấy Tố Thế, bay đến vết nứt hư không vừa mở ra.
“Chính là nói, chỉ cần người điều khiển nó chết đi, vết nứt khoảng trống này sẽ tự nhiên đóng lại.”
“Ông muốn cứu thẳng nhóc và những tu sĩ khác, ông đừng có mơ”
Tố Thế phản ứng lại, tức giận liều mạng giấy giụa.
Mạng sống của Tố Thế Ma Tôn không còn được bao lâu, người ông ta hận nhất chính là Tân Trạm, sao có thể để anh tiếp tục sống chứ.
Mà một khi bản thân bị cuốn vào hư không, cũng sẽ không cách nào khống chế được bổn nguyên ngũ hành tiếp tục nén xuống, vậy nên những người khác tự nhiên không giết được.
“Như Ý, đừng manh động, ông có cơ hội sống tiếp, dù cho cơ hội sống không nhiều, bổn tôn có thể truyền cho ông pháp môn của ma tộc để tiếp tục sống, tôi chỉ cần tên nhóc này chết đi thôi”
Tố Thế Ma Tôn hét lớn, khí đen không ngừng đánh vào trên người cua Như Ý, khiến cho nguyên thần của ông càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng Như Ý Tiên Tôn, vẫn cứ ôm chặt lấy Tố Thế không động, bay về phía vết nứt hư không.
Khóe miệng ông tràn đầy ý cười, thái độ vô cùng kinh định.
“Tôi sớm đã nên chết rồi, sinh mạnh của vợ và con trai bị ông hại chết, từ giây phút đó mạnh sống của tôi cũng đã kết thúc. Hiện tại keo theo ông cùng chết, là tâm nguyên cả cuộc đời này của tôi”