Chương
Nhưng mình đi đến triều Tân Hoàng, anh không chắc chắn quá nhiều vào chuyên đi này nên cũng không muốn liên lụy Hồ Phong rơi vào vòng nguy hiểm.
“Vậy được thôi” Hồ Phong cảm thấy hơi áy náy hổ thẹn.
Ông ta lại võ lên đầu một cái, vội vội vàng vàng chạy đi rồi cầm một cái túi đựng đồ được cất giấu ở một nơi kín đáo.
“Đúng rồi, cậu Tân à, đây là những linh thạch và nội đan mà tôi đã kiếm được nhờ bán linh đan trong suốt khoảng thời gian cậu đi. Mời cậu xem qua”
Hồ Phong thuận tiện cầm lấy một sổ sách giao cho Tân Trạm.
Tân Trạm tò mò liếc nhìn, không nhìn thì không biết gì, nhưng vừa nhìn vào số lượng tiêu thụ thì thật sự khiến người †a kinh ngạc.
Tiên đan thật sự rất tốt, suy cho cùng giá cả của thứ này rất đắt đỏ nên những tu sĩ mua nó không thể nào hào phóng mua được. Cho nên số lượng tiêu thụ linh đan mà mình đưa cho Hồ Phong ngược lại rất cao.
Hơn nữa về phía linh đan, bản thân Hồ Phong cũng có thể luyện và điều chế ra được. Cho nên những ngày qua ông ta luôn luyện đan không ngừng nghỉ, thu nhập cũng rất hậu hĩnh.
Chẳng trách tổng quản lý Tống lại vô cùng thèm thuồng như vậy, còn đưa người đến không nói gì mà cướp đi.
“Dựa theo quy tắc, chúng ta chia ra đi” Tân Trạm gập sổ sách lại và nói.
“Thưa cậu Tân, tôi cảm thấy linh thạch và nội đan lần này giao hết cho cậu là tốt nhất” Hồ Phong cười nói: “Thứ nhất cậu đã bảo người đại sư này chữa khỏi thần thức của tôi, tôi không thể nào báo đáp hết được. Thứ hai là cậu đã đi lâu ngày như vậy, sau này tôi cũng không thể nào giao những linh thạch mình kiếm được đến tay cậu kịp thời. Hơn nữa cho cậu những thứ này sẽ càng hữu dụng hơn.”
Thấy thái độ của Hồ Phong kiên quyết như vậy, Tân Trạm cũng không từ chối.
Có nhà họ Tống bảo vệ, anh đoán sau khi Thánh Cảnh kết thúc thì sẽ không có ai ở thành cổ Đông Hoàng này dám trêu chọc Hồ Phong.
“Lát nữa tôi sẽ liên lạc với Du Túc rằng bây giờ ông đã hồi phục lại tài năng luyện dược sư, hơn nữa hội dược sư có thêm một người cũng tốt hơn” Tân Trạm nói.
Hồ Phong gật đầu đồng ý, thật ra bản thân ông ta cũng không muốn rời khỏi hội dược sư. Dù sao đối với luyện dược sư mà nói đây là một sự công nhận, nhưng trước đó mình đã làm sai rất nhiều nên bị hội dược sư gạch tên.
Sau khi tạm biệt Hồ Phong, Tân Trạm lại đi đến hội dược sư một chuyến.
Du Túc đích thân ra ngoài cửa nghênh đón, gương mặt nở nụ cười tràn trề.
Gần đây tâm trạng của ông ta rất tốt, bởi vì có mối quan hệ với Tân Trạm nên mình được Lôi Sĩ xem trọng và trực tiếp bổ nhiệm ông ta làm chủ tịch hội dược sư của thành cổ Đông Hoàng. Cuối cùng ước mơ bao nhiêu năm qua của ông ta cũng đã được đền bù rồi.
Đầu tiên Tân Trạm chúc mừng ông ta, tiếp theo đó sau khi tìm Du Túc để nói về chuyện căn nguyên luyện đan, anh lại đi vào trong phòng cất giữ sách của hội dược sự. Anh lấy ra một số sách liên quan đến triều Tân Hoàng, cũng nhân tiện nói về chuyện của Hồ Phong.
Đối với người quý nhân lớn này, đương nhiên Du Túc không hề hai lời. Hơn nữa bây giờ bản thân ông ta cũng là chủ tịch, ông ta có quyền làm chủ chuyện này.
Sau khi xử lý xong hết chuyện của thành cổ Đông Hoàng.
Tân Trạm và Tuệ Khả cũng đi trên con đường đi đến triều Tân Hoàng.
Nhìn lại thành cổ, điều duy nhất khiến Tân Trạm cảm thấy hơi tiếc nuối chính là vào giây phút cuối cùng cũng không thể nhìn thấy Lạc Việt Ban.
Không biết lão già Thường Phi Dương đã đưa Lạc Việt Ban đi đâu, vết thương trên người anh ta đã khỏi hẳn hay chưa.
“Đi thôi”
Tuệ Khả vỗ nhẹ lên vai Tân Trạm.
“Chúng ta không đi Tụ Bảo Thành, vậy thì cứ bay qua như vậy sao?” Tân Trạm lướt qua bên ngoài Tụ Bảo Thành cùng với Tuệ Khả, nói với vẻ hơi nghi ngờ.