Chương
Bất kể là kiếp lôi lớn nhỏ, trước mặt Tân Trạm đều trở thành lũ tôi tớ, tùy ý anh sai khiến.
Cảnh tượng này cô chưa từng thấy qua.
Ngay cả người cha mà cô ngưỡng mộ nhất, có lẽ cũng không có khả năng điều khiển sấm sét như thế này.
Một luồng lại một luồng kiếp lôi cứ liên tục đánh xuống, tóc của Tân Trạm bay phấp phới, xung quanh anh ánh sáng của sấm sét chói lòa, khiến anh ta lúc này chẳng khác nào một vị thần sấm.
Dưới sự oanh tạc không ngừng của loại kiếp lôi này, ngay cả những ác ma khát máu cũng khó có thể chống lại, không muốn cũng đành chịu cảnh tan thành tro bụi.
Chốc lát sau, kiếp vân cũng dần tan đi.
Và bên dưới cũng đã không còn mống ác ma nào.
Lương Nhược Mỹ ngây người nhìn mọi thứ bên dưới, không thể tin vào mắt mình.
Những ác ma cảnh hợp thể đó, những ác ma suýt chút nữa đã giết được mình đó, toàn bộ chết sạch rồi sao?
Trước đây cô vẫn cảm thấy Tân Trạm bị điên rồi. Nhưng bây giờ xem ra từ đầu Tân Trạm đã tính toán xong tất cả, chiến thắng đã trong tầm mắt.
Lương Nhược Mỹ hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, quả thực rất kinh ngạc.
Cảnh Tân Trạm khống chế sấm sét giết chết ác ma vừa rồi là cảnh tượng ngoạn mục nhất mà trước nay cô chưa từng thấy. Cô nhất định sẽ khắc sâu nó trong trí nhớ.
Nhớ cả người đã làm tất cả việc này, chính là chàng thanh niên bên cạnh đây, người đã dùng bí thuật để thăng tu vi, và cùng lắm cũng chỉ là cảnh thần phó phân cửu phẩm.
Lương Nhược Mỹ nhìn Tân Trạm bên cạnh một cái thật sâu.
Suy đoán của cô ta quả không sai, người này rất mạnh.
“Này, ác ma cũng chết rồi, cô còn chưa ôm đủ à?”
Ngay lúc Lương Nhược Mỹ đang miên man suy nghĩ thì Tân Trạm quay đầu, bất ngờ hỏi.
“Hả?”
Lương Nhược Mỹ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại vấn đề khoảng cách giữa hai người. Mặt cô ta đỏ lên, vội rút tay về.
Lúc này cô ta mới để ý là mình vẫn đang ôm chặt Tân Trạm không rời, hơn nữa, vì kích động khi thấy Tân Trạm ngự lôi nên cả nửa người cô ta dán sát vào anh, có vẻ thân mật vô cùng. Dù là người yêu cũng chỉ gần gũi đến mức này mà thôi.
“Xin lỗi anh, tôi…”
Tim Lương Nhược Mỹ đập thình thịch như trống, miệng khô lưỡi khô, gục đầu xuống xoắn tóc, luống cuống như trẻ con phạm lỗi vậy.
Đồng thời, cô ta âm thầm ảo não. Thật không hiểu tại sao lại ôm một người đàn ông lạ lâu như thế còn không tự ý thức được, phải để đối phương nhắc nhở.
Thậm chí khi cô ta và Tân Trạm tách ra còn thoáng cảm thấy tiếc nuối…
“Không sao” Tân Trạm lắc đầu.
Nếu các tu sĩ khác thấy tình cảnh này chắc phải ngạc nhiên rơi cằm xuống đất mất.
Được cô gái đẹp nhất triều Tân Hoàng chủ động ôm ấp, nhào vào lòng là giấc mộng của rất nhiều nam tu sĩ.
Kết quả hai người này lại còn đổi vai, Lương Nhược Mỹ thì rối rít xin lỗi, mà Tân Trạm lại quá bình tĩnh tự nhiên.
Tân Trạm là thật sự không có cảm giác gì.
Với anh mà nói, người anh cứu có là Lương Nhược Mỹ hay ai chăng nữa cũng không khác biệt.
Nếu không vì Lương Nhược Mỹ trước đó vài lần tới tỏ ý hữu hảo thì anh căn bản sẽ không mạo hiểm vì cái gọi là “xinh đẹp” kia.
Ngay cả cái ôm kia cũng vậy.