Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Tân Trạm, cậu rất bức bối, có thể rời khỏi gia tộc, lưu lạc bên ngoài, chuyện này tôi sẽ làm chủ. Cậu không cần rời khỏi nhà họ Tân, cũng không cần phế đi Tân Vương thể gì. Đương nhiên, xuất phát từ đáy lòng, tôi rất hy vong cậu có thể ở lại”
Tân Bách Chiến nói.
Tân Trạm chợt im lặng và không nói gì.
“Tứ ca, ở lại đi”
Ánh mắt cầu xin của Tân Sở Phi nhìn Tân Trạm, Tuy Tân Sở Phi đã là một thành viên của nhà họ Tân.
Tân Minh cũng tỏ ra hồi hộp.
“Tôi không sao, mọi người yên tâm” Tân Trạm mỉm cười.
Cho dù bản thân muốn đi, chắc chắn cũng sẽ không phải bây giờ.
Tân Minh và Tân Sở Phi đều thở phào.
“Sư phụ, vậy không có chuyện gì thì con đi trước đây”
Lương Trạm Hưng nói.
“Còn Tân Nam Thiên, không có chuyện gì tôi tới phủ Chiến vương làm khách. Lương gia lúc nào cũng hoan nghênh”
Lương Trạm Hưng hành lễ với Tân Bách Chiến, sau đó đưa Cao Lỗ đi.
“Vậy ông ba, chiến vương, tôi cũng về với tứ đệ” Tân Minh nói Mọi người đều đi khỏi.
Tân Bách Chiến chắp tay, nhìn bóng dáng đám người Tân Trạm rời đi.
“Tân Trạm này hướng về tự do, không thích bị ràng buộc, giống tôi lúc còn trẻ, tính cách như vậy, không thể cứ ở mãi nhà họ Tân. Nhà họ Tân chúng tôi thật sự không lớn, cũng quá kiêm chế” Tân Bách Chiến đột nhiên nói.
“Ý của sư phụ là Tân Trạm muốn đi?” Chú Thụy bất ngờ nói.
“Cậu ta nhất định sẽ đi” Tân Bách Chiến nói như định đóng cột: “Nhưng tôi hy vọng lúc cậu ta đi, chỉ có cảm kích dành cho nhà họ Tân chứ không có hận, hy vọng là vậy”
“Thật ra sư phụ nếu muốn xuống núi, không ai dám động vào Tân Trạm” Thuy thúc đắn đo lên tiếng.
“Tôi? Tôi dễ dàng rời khỏi trung tâm gió bão, sẽ không quay về. Hơn nữa nhà họ Tân nhiều năm qua, có vài vấn đề chắc chắc nghiêm trọng, có thay đổi có lẽ là chuyện tốt”
Tân Minh nói: “Đừng quên. Em là con trai của Tân Hoàng, người thân của chúng ta. Em về nhà họ Tân, dĩ nhiên cần phải công bố cho mọi người, lẽ nào cứ thế để em lặng lẽ xuất hiện là được sao?”
“Thật ra không cần phiền phức vậy đâu” Tân Trạm cười khổ.
“Chuyện này anh đừng lo.”
Mấy người phía sau tám chuyện khác.
Nói xong, ba người đã tới dinh thự.
“Em tư, đây là phòng anh sắp xếp cho em. Biết em thích yên tĩnh, không quá nhiều người, em tạm thời ở đây, đợi sau khi chính thức công khai thì sẽ chọn một nơi ở lớn hơn”