Chương
Một số tu sĩ đã bị chấn động đến mức thần hồn điên đảo, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Ở một chỗ khác, sắc mặt của Tân Lôi cứng đờ, anh ta tức giận đến nỗi cuộn tay chặt lại thành một nắm đấm, không khí xung quanh anh ta lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm, khiến những tu sĩ khác cũng sợ sệt không dám dây vào.
Tân Lôi đã đặc biệt giữ cho Lương Nhược Mỹ chỗ ngồi đẹp nhất, nằm ở khu vực trung tâm, vậy mà cô ta không chịu ngồi, lại còn chạy đến góc phòng ngồi với một người đàn ông khác.
Điều này tựa như giáng một cú tát vào mặt anh ta.
Hơn nữa người đàn ông kia cũng nói chuyện với Lương Nhược Mỹ vô cùng thân mật, nhưng bất kể anh ta là ai đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi cái chết.
Trong suy nghĩ của Tân Lôi, Lương Nhược Mỹ giống như một món bảo bối của mình anh ta, anh ta không cho phép bất cứ một người đàn ông nào đụng vào cô ấy.
“Nhược Mỹ, liệu có phải em nhận nhầm người rồi không?
Cậu ta chỉ là một người thuộc một nhánh của chỉ nhà họ Tân mà thôi, không có xuất thân đặc biệt, cũng không có năng lực gì, em ngồi ở đó chẳng phải sẽ vô tình nâng đỡ cậu ta lên cao hơn sao? Tốt nhất là em đi cùng tôi đi”
Tân Lôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn áp ngọn lửa giận trong lòng.
Anh ta không quen biết Tân Trạm, nhưng anh ta lại biết rất rõ khu vực này, đều là những kẻ từ vùng xa xôi hẻo lánh khác chạy tới, những kẻ nghèo túng mà anh ta chưa bao giờ để vào trong mắt.
Trong lòng Tân Lôi không can tâm nên vẫn muốn thử đi thuyết phục Lương Nhược Mỹ một lần xem sao.
“Tân Lôi, anh nói vậy là có ý gì?” Lương Nhược Mỹ nhíu mày.
“Ý của tôi là bọn họ hoàn toàn không xứng để ngồi cạnh em. Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám sâu bọ, đến tư cách để nói chuyện với em cũng không có.” Tân Lôi không chút dấu giếm thái độ khinh thường của anh ta với Tân Trạm.
Nghe đến đây, sắc mặt của Lương Nhược Mỹ chợt trầm xuống.
Cô ta thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn Tân Lôi có chút tức giận.
“Anh Tân, mong anh hiểu rõ, tôi ngồi ở đâu, ngồi với ai là quyền của tôi, hơn nữa, tôi cũng không để ý đến thân phận của anh Tân Trạm. Nếu như làm người mà chỉ nhìn vào thân phận và địa vị, vậy thì bọn họ đều là những kẻ có mắt như mù”
“Tân Trạm là bạn bè của tôi, anh nói anh ấy như vậy cũng có nghĩa là anh đang xúc phạm tôi. Nếu như anh không rời khỏi đây ngay lập tức, vậy thì anh đừng hòng sau này nói chuyện với tôi.”
“Nhược Mỹ, em…”
Khuôn mặt Tân Lôi đỏ bừng lên vì tức giận, lửa giận trong lòng anh ta dường như bùng nổ.
Lương Nhược Mỹ dám vì kẻ tên là Tân Trạm này mà ở trước mặt nhiều người mắng chửi anh ta như vậy.
Anh ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thuộc chi bên cạnh, còn bản thân Tân Lôi anh ta thì có thể sẽ là người kế thừa ngôi vị của Tân Hoàng.
Tân Lôi này sẽ khắc ghi thật sâu hình ảnh của tên Tân Trạm này vào trong trí nhớ.
Tân Lôi tức giận khịt mũi, chịu không nổi nữa, xoay người rời đi.
Lương Nhược Mỹ lắc đầu, có chút thất vọng.
Nhìn thấy Tân Trạm ngồi ở chỗ này, cô ta cũng tự hiểu được rằng thân phận của anh trong nhà họ Tân không cao.
Nếu như anh là một trong những thiên tài của nhà họ Tân thì cô ta đã sớm gặp anh rồi.
Nhưng Lương Nhược Mỹ quả thực không hề để bụng những điều này, cho dù Tân Trạm chỉ là một tản tu, nhưng một khi anh phát triển được năng lực và phong thái của mình thì chắc chắn đám người của nhà họ Tân và Tân Lôi đều không thể sánh bằng.
Trong lòng của cô ta đối với Tân Trạm, mấy thứ thân phận hay địa vị gì đó, đều không tính là gì cả.
“Anh Tân, em không ngờ anh lại là người mang dòng máu của nhà họ Tân, em còn chưa thành tâm cảm ơn vì chuyện lần trước” Lương Nhược Mỹ nhìn Tân Trạm, có chút xấu hổ nói.