Chương
Bản thân cô ta cũng nhìn thấy vừa rồi Tân Trạm có chút kích động, bây giờ đã phục hồi tinh thần lại, mới thấy được bản thân lúc nãy cũng quá kích động, ăn nói có chút lỗ mãng.
Không biết Tân Trạm có vì vậy mà coi thường bản thân mình không?
“Đúng rồi, em làm như vậy, hình như đã đem lại cho anh phiền phức mất rồi”
Nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của nhiều tu sĩ xung quanh, Lương Nhược Mỹ cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao, chỉ là ánh mắt của thiên hạ, để ý làm gì.’ Tân Trạm cười nói.
“Đúng vậy, con người anh sao lại thèm để ý đến những cái nhìn phiến diện của người qua đường như thế này chứ”
Lương Nhược Mỹ thầm thở phào trong lòng.
Nếu như Tân Trạm đã không để ý đến những chuyện này, vậy thì cũng không cần suy nghĩ nhiều về bộ dạng lỗ mãng vừa rồi của bản thân nữa.
Cô ta nghĩ đến lúc ở trên thuyền, lúc Tân Trạm đối diện với đám người Diệp Phong chẳng phải bầu không khí cũng giống như thế này sao?
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Lương Nhược Mỹ đang định uống một ngụm trà.
Khi ngẩng đầu, cô ta mới đột nhiên chú ý đến bên cạnh Tân Trạm còn có một cô gái đang từng lớn hai mắt, miệng thì há lớn.
“Tân Sở Phi, sao em lại ở đây?” Lương Nhược Mỹ ngạc nhiên hỏi.
“Chị Mỹ, bây giờ chị mới để ý đến em sao?” Tân Sở Phi dở khóc dỏ cười.
Bản thân cô vẫn luôn đứng ở đây từ nãy đến giờ, nhưng từ khi Lương Nhược Mỹ bước về về phía này, toàn bộ ánh mắt của cô ta đều đặt trên người Tân Trạm, vì vậy mới không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tân Sở Phi.
“Em ở đây là bởi vì anh tư của em cũng ở đây” Tân Sở Phi cười một tiếng rồi chỉ vào Tân Trạm.
Lương Nhược Mỹ nghe thấy lời cô ấy nói, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Anh tư của em? Anh tư của em là anh Tân sao?”
Tân Trạm là con trai của Tân Hoàng, Lương Nhược Mỹ cô †a chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng nếu đúng là như vậy, thì tại sao Tân Trạm lại bị xếp ngồi ở đây chứ?
“Nhưng mà, anh Tân…”
“Bởi vì anh ấy chưa nhận tổ quy tông, hơn nữa bác hai cũng rất vô tình nên mới xếp cho anh ấy ngồi ở đây”
Tân Sở Phi cười nói: “Chị Mỹ, em hiểu rồi, hóa ra anh tư của em chính là chàng trai mà chị nói đúng không?”
“Con nhóc này, đừng nói nữa”
Hai má Lương Nhược Mỹ đỏ bừng, khuôn mặt cô ta lúc này trông giống hệt một quả cà chua khiến Lương Nhược Mỹ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Thật không ngờ những lời nói cô ta nói với Tân Sở Phi, đều là những lời đầy ngưỡng mộ và sùng bái. Kết quả, Tân Trạm lại chính là anh tư của Tân Sở Phi.
“Anh Tư, anh lợi hại thật đó, chẳng trách lúc anh nhìn chị Mỹ lại bình tĩnh như vậy, hóa ra đối phương đã sớm ái mộ anh rồi” Tân Sở Phi cười hi hi, nhìn về phía Tân Trạm mà nói.
“Cố lên anh trai, mau đem chị Mỹ biến thành chị dâu của em đi. Người đẹp số một của triều Hoàng Tân cũng xứng với anh mà”
“Con nhóc này, ăn nói lung tung gì thế hả?”
Tân Trạm dở khóc dở cười: “Không phải anh đã nói em rằng anh đã có người trong lòng rồi ư?”
“Nhưng với tài năng của anh, nói không chừng sau này sẽ trở thành Tân Hoàng. Đến lúc đó tam cung lục viện, nhiều hơn vài người cũng đâu có sao” Tân Sở Phi còn suy nghĩ cho cả tương lai.