Chương
Tân Trạm cảm thấy vô cùng bất lực, dứt khoát không nói thêm một lười nào nữa với Tân Sở Phi.
Một lúc sau, Lương Trạm Hưng cười bước về phía bọn họ.
Ông ta cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng cô con gái rượu luôn khiến ông lo lắng lại đi tương tư một tên tản tu họ Tân gì đó, mà người này lại chính là Tân Trạm.
Nếu là như vậy thì ông ta cũng yên tâm nhiều hơn rồi.
Người khác không biết nhưng ông ta biết rất rõ rằng, trong nhà họ Tân, Tân Trạm là một thiên tài vô cùng xuất chúng, hơn nữa tính cách cũng vô cùng khiêm tốn, không hề kiêu ngạo siểm nịnh.
Qủa thật là ông ta đã lo bò trắng răng rồi, mắt nhìn người của con gái còn tốt hơn bản thân ông ta gấp nhiều lần.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì buổi tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu.
Tân Ngọc Xuyên bước lên sân khấu phát biểu lời chào mừng.
Tân Trạm không có chút hứng thú với những lười nói sao rỗng này nên cũng không hề để tâm.
Sau đó, Tân Ngọc Xuyên bắt đầu giới thiệu những người nhà họ Tân nhận tổ quy tông, người được gọi tên đều sẽ bước lên trên giới thiệu về bản thân mình.
Dưới sự chứng kiến của những người đứng đầu gia tộc, sau khi giới thiệu xong, bọn họ sẽ chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Tân.
Sau đó, Tân Ngọc Xuyên sẽ dựa vào thực lực và kết quả sát hạch của những tộc nhân để phát cho họ những bảo vật thuộc từng cấp bậc khác nhau.
Có kho báu, tiên dược, cũng có thể là công pháp hoặc giả linh. Tóm lại, nó được coi như quà ra mắt mà nhà họ Tân tặng cho con cháu.
“Tân Ngọc Xuyên thật đáng ghét, cố ý trước khi giới thiệu Man Tộc thì giới thiệu anh tư của bọn em trước, sau đó lợi dụng người Man Tộc để áp chế tin tức anh trai em quay về dòng tộc” Tân Sở Phi căm hận nói.
“Không sao, tin tức anh quay về ông ấy có muốn che dấu cũng không được” Ngược lại với vẻ căm hận của Tân Sở Phi, Tân Trạm chỉ nở một nụ cười.
Tân Minh vô cùng kinh ngạc, trong lòng tự hỏi sự tự tin của Tân Trạm đến từ đâu.
Mặc dù Tân Ngọc Xuyên bỏ rất nhiều tâm tư vào việc này, nhưng không hề nghĩ đến một điểm.
Vì chuyện quay về nhà họ Tân nhận tổ quy tông, mà lại xếp Tân Trạm ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Dù sao chuyện Tân Trạm là con trai của Tân Hoàng là chuyện không thể thay đổi, nếu như anh không thể xuất hiện trên sân khấu, vậy thì Tân Ngọc Xuyên và Tân Hoàng công khai chém giết lẫn nhau.
Khi Tân Ngọc Xuyên gọi tên Tân Trạm.
Anh liền chậm rãi đứng lên, đi tới chính giữa đại sảnh.
Ánh mắt của rất nhiều người đều dõi theo từng bước đi của Tân Trạm, đặc biệt là những người trước đây vô cùng tò mò về thân phận của Tân Trạm, vẻ mặt lúc này có chút kỳ quái.
Con trai thứ tư của Tân Hoàng.
Đó là huyết thống mà Tân Hoàng đã để lại sau khi ông ta vô tình mất tích vào năm đó.
Tất cả những người có mặt ở đây đều không rõ nãm đó Tân Hoàng đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì Tân Trạm đã hai ba mươi năm chưa trở về nhà họ Tân, nên xem ra mẹ của anh cũng không phải là người có năng lực gì đặc biệt. Vì vậy, có rất nhiều người nhìn Tân Trạm với ánh mắt khinh thường.
“Hóa ra chỉ là một tên nghiệt chủng” Tân Lôi hừ lạnh một tiếng.
Lương Nhược Mỹ chẳng hiểu nghĩ gì mà lại từ chối anh ta để yêu loại người như thế này.
“Tân Trạm, đây chính là một bảo vật mà nhà họ Tân chúng †a tặng cậu, một món bảo khí.”
Sau khi Tân Ngọc Xuyên giới thiệu xong, liền đưa cho Tân Trạm một thanh trường kiếm.
Tân Trạm liếc nhìn một chút, trong lòng suýt chút nữa bật cười chế nhạo.