Chương
“Đúng rồi, tôi còn phải tiếp đón những vị khách đến chúc mừng em tư, không ở đây tán gẫu với ông nữa.”
Nhìn sắc mặt của Tân Ngọc Xuyên đen lại như thể chết cha chết mẹ, Tân Minh trong lòng cũng dễ chịu hơn vài phần.
Anh ta trực tiếp xoay người rời đi, để lại Tân Ngọc Xuyên một mình đứng đó.
Vê phần chào đón những người man tộc cuối cùng biến thành cái dạng gì, những người man tộc có bởi vậy mà cảm thấy bất mãn còn phải xem biểu hiện của mình.
Tân Minh thấy từ khi Tân Trạm trở về, khi mình đối mặt với những vị trưởng lão này tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trong góc đại điện, Tân Trạm đến thăm hỏi những vị khách đến chúc mừng.
Trong cuộc trò chuyện, anh mới được biết những người trong gia tộc phần lớn đều là do hai vực chủ sắp xếp.
Trước đó anh vẫn còn có chút tò mò thân phận con trai của Tân Hoàng, bên ngoài ngoại trừ hai vực chủ biết thì cũng chỉ có Tống Linh Thông biết.
Mười ngày trước tin tức này mới được truyền ra ngoài, những người này đã có thể phái người đến đây.
Hiện tại anh cũng đã hiểu được, hai vực chủ chính là truyền lệnh của hai người của họ tới chúc mừng, khí thế sẽ không đủ, cho nên trước đó đã thông báo cho không ít gia tộc khác.
Dù sao thì mình cũng có được Thanh Long lệnh và Huyền Vũ lệnh của vực chủ, nếu như những nghỉ thức cơ bản nhất làm không tốt cũng tương đương với việc làm mất mặt mũi hai vực chủ.
“Tiêu Nam Vương”
Bọn họ trên mặt là những nụ cười xã giao khi bắt chuyện với những người khác thì có một thân ảnh, lướt qua đám người đi về phía khu vực này.
Đó là tộc trưởng trẻ tuổi của Tiên Man Tộc, lúc này vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt chính là không coi ai ra gì, nhìn chằm chăm về phía thân ảnh này.
Khi hơi thở này phát ra những tiếng trò chuyện bốn phía xung quanh nhất thời giảm đi, không ít người vây xem.
“Hách Tác Kì, anh cũng ở đây sao?”
Nhìn thấy người tới, Tiêu Nam Vương cũng không có phản ứng nhiều, ngồi vào chỗ ăn Linh Quả, không cảm giác được hơi thở như núi của người nọ, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Nhìn thấy Tiêu Nam Vương làm ra vẻ ngốc nghếch này, vị tộc trưởng trẻ tuổi Hách Tác Kì không khỏi nhíu mày.
“Tiêu Nam Vương, đừng nghĩ anh vẫn có thể thắng tôi”
“Sao vậy, có phải lại ngứa da rồi không? Lần trước bị đòn vẫn chưa cảm thấy đau đúng không?” Tiêu Nam Vương liền há miệng nuốt hết linh quả, sau đó lau miệng hỏi.
“Lần trước tôi và anh gặp nhau quả thực tôi đã bị một chiêu của anh đánh bại nhưng đó là chuyện của ba năm trước, hiện tại tôi đã không còn giống như lúc trước. Nếu như lúc này chúng ta đấu lại một trận, tôi chỉ cần một chiêu cũng có thể thắng anh” Trong đôi mắt của Hách Tác Kì tràn đầy tự tin khi nói ra những lời này.
“Chẳng lẽ trong ba năm qua, chỉ có anh là trở nên mạnh hơn?”
Tiêu Nam Vương không khỏi cười khẽ rồi mới nói: Tác Kì, anh muốn khiêu chiến với tôi, tôi đương nhiên cũng không thành vấn đề. Nhưng tôi nhớ lần này Tiên Man Tộc của các người đến chính là muốn khiêu chiến với người nhà họ Tân”
“Như vậy đi, chờ anh đánh xong với người nhà họ Tân, nếu như còn dư lực, tôi có thể miễn cưỡng làm chuyện này, cho anh biết rằng thiên tài với người bình thường chênh lệch như thế nào, chính là giống như lạch trời.”
“Hừ, tôi sẽ đánh thắng cậu ta, chờ đấy”
Hách Tác Kì lạnh lùng liếc nhìn Tân Trạm, trên mặt tràn đầy chiến ý, xoay người rời đi.
Tiêu Nam Vương sững sờ vài giây sau đó gãi đầu nhìn Tân Trạm.
“Nếu như không phải tôi nói nhầm thì là người này hiểu sai TÔI.