Chương
Anh ta đang nói về việc để Hách Tác Kì đánh thế hệ trẻ của nhà họ Tân, nhưng anh ta không nói đó là Tân Trạm.
Hợp Thể cảnh Hách Tác Kì so với Phân Thần cảnh của Tân Trạm chẳng qua chỉ là đánh rằm mà thôi.
“Nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ rất hận tôi” Tân Trạm cười khổ nói.
“Không sao, tên này rất yếu, chỉ biết cậy mạnh năm đó tôi còn thường xuyên vượt cấp khiêu chiến, không đáng để nhắc đến.
“Năm đó anh cũng là Phân Thần cảnh đánh với Hợp Thể cảnh sao?” Tân Trạm chính là cảm thấy xem thường.
“Hì hì, đương nhiên là không. Nhưng nếu không đánh được cũng không sao. Sau này tôi sẽ trả thù cho cậu” Tiêu Nam Vương nở một nụ cười gượng gạo.
Tân Trạm bất lực lắc đầu.
Tiêu Nam Vương nói vài lời ba xạo, vậy mà đã tăng cho anh thêm một kẻ thù rồi.
Nhưng anh cũng lười phải nhiều lời giải thích, binh đến thì tướng chặn.
Không biết Tân Ngọc Xuyên đã dùng cách nào thuyết phục được đám người man tộc, tóm lại bữa tiệc cứ như vậy sóng yên biển lặng mà kết thúc.
Nhưng nhân vật chính của bữa tiệc đã hoàn toàn thay đổi từ Man Tộc thành Tân Trạm.
Nhiều gia tộc lớn của nhà Tân, thậm chí một số ít người Man Tộc, đều phái người đến chúc mừng.
Năng lực của Tân Trạm biểu hiện ra ngày hôm nay, đáng để bọn họ có qua lại.
Bữa tiệc mãi đến khuya mới tàn.
Khi bốn anh em họ lên đường trở về, Tân Minh vô cùng cao hứng cười to.
Chưa bao giờ anh ta cảm thấy sảng khoái như vậy, sau bao nhiêu năm tự mình đều cố gắng hết sức nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chưa có lần nào giống như lần này của Tân Trạm, khiến anh ta không những hết giận mà còn có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca, anh uống nhiều rồi” Tân Sở Phi đỡ Tân Minh bất đắc dĩ nói.
Tu sĩ uống muốn say cũng không dễ dàng, dù sao cũng tại những suy nghĩ trong đầu mới khiến cho con người ta uống rượu mới say.
Nhưng nếu có tâm say thì không khác gì người thường.
Tân Minh chính là vui quá cho nên mới quá chén.
“Mấy năm nay đại ca của chúng ta trước mặt đám trưởng lão chưa từng đắc ý như vậy, hiếm khi cảm thấy vui vẻ, cứ để cho anh ấy say một lúc đi” Tân Sương Nhan có thể rõ ràng hiểu được chuyện này.
Cả ba cùng nhau đỡ Tân Minh, đưa anh ta vào bên trong dinh thự.
Tôi tớ bên trong dinh thự luống cuống tay chân đỡ lấy Tân Minh sau đó đưa vào bên trong phòng.
Tân Sương Nhan võ tay, nhưng là nhìn chằm chằm Tân Trạm chính là không có ý gì tốt.
Tân Sở Phi chớp chớp mắt dường như cũng đoán được gì đó, mỉm cười lui về phía sau mấy bước.
“Chị ba, chị định làm gì?” Tân Trạm trong lòng có chút bồn chồn nói.
“Tân Trạm, nghe nói tu vi của cậu không tồi, đêm nay chị ba nhất định phải thử xem thực lực của cậu một chút”
Tân Sương Nhan nở nụ cười, trong mắt tràn đầy chiến ý.
Cô ấy vừa lật lòng bàn tay, ngay lập tức một thanh huyết sắc chiến đao liền xuất hiện trên tay.
Sau đó thân ảnh của Tân Sương Nhan vừa động, thanh chiến đao này, đi thẳng về phía Tân Trạm.
“Chị ba, chị…”
Tân Trạm dở khóc dở cười, không ngờ Tân Sương Nhan lại hiếu chiến như vậy, vừa chào hỏi liền bắt đầu đánh nhau.
Anh cũng lấy kiếm Thanh Đồng ra bắt đầu đấu với Tân Sương Nhan.