Chương
Có lẽ mình nên đi tới khu vực hạch tâm một chuyến xem Sao.
Một bên khác Tân Sương Nhan đã tìm tòi trong không gian huyết ngọc mênh mông này nhiều tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không tìm được Tiêu Vũ Nhượng.
Một mặt là vì không gian này rất lớn, không thua gì một thế giới nhỏ.
Một mặt là vì khu vực trung tâm có bản nguyên tụ tập, quấy nhiễu thần thức cũng quá nhiều nguyên. Nếu như Tân Sương Nhan gây nên tiếng động quá lớn thì rất dễ dẫn đến phiền phức.
“Tiêu Vũ Nhượng đáng chết, đi đâu rồi chứ?”
Tân Sương Nhan mãi không tìm được đối phương nên có chút bực bội.
Nhưng cô ấy vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe được một tiếng rung động truyền từ phương xa tới.
Mặt đất chấn động, bầu trời cũng nổ đùng đùng.
Sau đó chính là từng đợt sương mù cũng không ngừng tràn từ phương xa tới. Mà phương hướng đó chính là hướng Tân Sương Nhan định đi tới.
“Nhiều nguyên thú như thế sao?” Tân Sương Nhan nhíu mày, cô ấy nhìn thấy rất nhiều nguyên thú đang tụ thành một đám không ngừng lao về phía bên này.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ như muốn xé rách cả hư không.
Nhiều nguyên thú như thế, chỉ sợ răng chúng công kích một cái thì tu sẽ cảnh giới Phân Thần cũng sẽ bị ép thành thịt nát.
Mà cầm đầu bên trong nguyên thú rõ ràng là rõ ràng là một con rồng đang gào thét với vẻ rống giận, cả người lấp lóe ánh điện quang, hơi thở của nó cũng có ánh lôi điện phun ra, không ngừng công kích về phía trước.
“Tân Sương Nhan cứu mạng”
Mà ở trước đàn nguyên thú là một người thanh niên vô cùng nhếch nhác, trên cánh tay anh ta có vết thương, cả người đầy bụi đất. Vừa tránh né công kích của Lôi Long phía sau vừa chạy trốn.
“Tiêu Vũ Nhượng anh đi làm gì đấy hả”
Tân Sương Nhan nhìn thấy cảnh này thì cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh ta biết mất một đêm lại trêu chọc nhiều nguyên thú như thế.
“Đừng quan tâm làm gì, nếu cô không cứu thì tôi sẽ chết đó” Tiêu Vũ Nhượng kêu lên một cách thảm thiết.
“Anh sẽ chết? Anh chết hay không liên quan gì tới tôi?” Tân Sương Nhan nở một nụ cười lạnh rồi lùi sang một bên.
“Nếu cô đã nói như thế cũng đừng trách tôi”
Tiêu Vũ Nhượng cắn răng một cái rồi đột nhiên ném một ánh sáng màu đỏ chói ra ngoài, ánh sáng này nổ tung thành một đám sương mù màu máu.
Tân Sương Nhan không kịp ngăn cản nên bị dính phải.
“Rống!”
Mà một giây sau, cô ấy phát hiện ánh mắt của những nguyên thú kia đã thay đổi, lúc trước chỉ công kích Tiêu Vũ Nhượng mà thôi, bây giờ đối với mình cũng tràn ngập địch ý.
“Anh ném cái gì ra thế hả?” Tân Sương Nhan nói một cách giận dữ.
Bây giờ cô ấy không thể không đi theo Tiêu Vũ Nhượng bay tán loạn.
“Cô đừng quan tâm là cái gì, tóm lại bây giờ chúng ta là con kiến trên cùng một sợi dây thừng. Cô không giúp tôi thì cô cũng không chạy được” Tiêu Vũ Nhượng nhếch miệng cười nói.
“Vô liêm sỉ” Tân Sương Nhan vô cùng giận dữ, cô ấy vận chuyển linh khí muốn làm sạch hơi máu trên người.
“Không có tác dụng gì đâu, hai ngày sau nó sẽ tự động biến mất, bây giờ thì không” Tiêu Vũ Nhượng vừa chạy vừa nói.
“Bây giờ chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút để tìm cách chạy thoát thì hơn”
Tân Sương Nhan tức nghiến răng nghiến lợi, chuyện này khiến cho cô ấy hận không thể chém Tiêu Vũ Nhượng một đao nhưng chuyện đã tới nước này thì cô ấy cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.