Chương
“Anh có cách nào?”
“Chúng ta chạy chung thì ai cũng chạy không thoát, tôi thấy nên tách ra thì hơn”
Tiêu Vũ Nhượng nói: “Con Lôi Long kia giao cho tôi, những nguyên thú khác giao cho cô, như thế nào?”
“Sao anh không đi chết đi” Tân Sương Nhan cả giận nói.
Phía sau có hơn một trăm con nguyên thú, con Lôi Long kia đúng là rất mạnh, nhưng những nguyên thú còn lại cũng thắng ở số lượng.
“Con Lôi Long kia giao cho tôi, nguyên thú khác anh dẫn đi, đừng làm phiền tới tôi”
“Được thôi” Tiêu Vũ Nhượng nói với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó anh ta lại niệm pháp quyết một lần nữa, ánh sáng đỏ lóe lên rồi phân thành hai, bay vào trong cơ thể của hai người.
Một giây sau, hai bọn họ tách ra chạy trốn.
Quả nhiên con Lôi Long kia đi theo Tân Sương Nhan, nguyên thú khác thì bị Tiêu Vũ Nhượng dẫn đi.
“Mặc dù con Lôi Long này khá mạnh nhưng tôi có cơ hội chế ngự nó”“
Tân Sương Nhan phân tích cô ấy vừa nói vừa không ngừng tách khỏi Tiêu Vũ Nhượng.
Cô ấy tìm một chỗ yên tĩnh rồi cũng không chạy trốn nữa mà bắt đầu đánh nhau với Lôi Long.
“Chị ba, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Ngay lúc hai người đang lướt qua dãy núi thì Tân Trạm đã phát hiện, anh bay lên với vẻ hơi kinh ngạc.
Sau đó anh thấy được hai người tách ra.
“Qua xem một chút” Tân Trạm bay về phía Tân Sương Nhan.
Trời đất rúng động, khí thế như sấm.
Trong một vùng núi, Tân Sương Nhan cầm chiến đao màu máu trong tay, đang chiến đấu với Lôi Long không ngừng.
Lúc Tân Trạm bay tới thì Lôi Long kia bị bản nguyên cỗ tượng, một con sói lớn màu đỏ rực mà Tân Sương Nhan huyễn hóa ra đụng bay vào lưng núi, khiến cho ngọn núi kia xé thành hai nửa.
Lôi Long kêu rên, lân phiến trên cơ thể nó rơi rụng, Lôi Chỉ Bản Nguyên cũng tán đi nhiều.
Nhưng một giây sau thì nó lại ngưng tụ một lân nữa.
“Con nguyên thú Lôi Long này khác với những nguyên thú khác”” Tân Trạm nhìn thấy cảnh này thì thầm nhủ.
Theo lý thuyết nguyên vốn là thiên địa bản nguyên không ó chủ, bởi vì quá nông nên mới tạo ra nguyên thú, chúng thiếu ý thức tự chủ cũng không có sinh mệnh chân chính.
Cho nên muốn đối phó với nguyên thú thì chỉ cần công kích không ngừng, đối phương sẽ dần mất đi bản nguyên mà trở nên yếu dần đi.
Hai ngày nay Tân Trạm đã giết không ít nguyên thú, anh hiểu rất rõ điều này.
Nhưng con Lôi Long lại có thể chữa trị lôi nguyên bị hao tổn. Như thế thì nó chẳng khác nào là vô địch trong không gian tràn ngập bản nguyên này ư?
Tân Trạm cũng không vội đi lên.
Chị ba và Lôi Long đều có thực lực cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, mình tùy tiện giúp đỡ ngược lại chỉ làm cản trở mà thôi.
Hơn nữa con Lôi Long này có thể khôi phục chắc chắn là có nguyên nhân, nếu không thể tìm được nguyên nhân này thì sợ rằng sẽ đánh tới trời tối. Tân Sương Nhan cũng khó mà thắng được.
Tân Trạm mở Thiên Minh Nhãn ra, đồng thời cũng tản khí bản nguyên mà Nhạc Nhu đưa cho anh ra.
Thế giới trước mắt thay đổi.
Trong mắt của Tân Trạm thì làn da của Lôi Long, thậm chí là kinh mạch và xương cốt đều biến mất, chuyển thành các khí tức có màu sắc khác nhau.
Đồng thời, khí chỉ bản nguyên phun trào, Tân Trạm cảm nhận khí tức hạch tâm tạo nên cơ thể của Lôi Long một cách cẩn thận.