Chương
“Thì ra là thế”
Nhìn cả nửa ngày trời, màu đen trong mắt Tân Trạm tản đi, anh vô cùng giật mình.
Lúc này, ở trên không trung dãy núi kia, Tân Sương Nhan đã có chút mệt mỏi.
Tu vi của Lôi Long vốn cũng tương đương với mình, cho nên cô ấy định vừa đi lên đã tiêu diệt bản nguyên của Lôi Long. Nhưng lại không ngờ rằng Lôi Long này có thể tự khôi phục.
Ngay từ đầu Tân Sương Nhan dùng sức quá nhiều, nên bây giờ đã rơi vào trạng thái suy yếu.
Mặc dù bây giờ Mặc dù bây giờ dựa vào ưu thế hình thể còn có thể tránh nhé, nhưng nếu con Lôi Long cứ luôn ở trạng thái này thì mình cũng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn mà thôi.
“Chị ba, chị đánh con Lôi Long này cho bị thương nặng đi, em có thể giải quyết được nó.”
Lúc này, Tân Trạm bay từ xa tới.
“Tân Trạm, em đừng có làm loạn, đây là Lôi Long cảnh giới Hợp Thể, không phải thứ mà em có thể đối phó” Tân Sương Nhan nhíu mày rồi nói.
Tân Trạm có thể có thể giải quyết Lôi Long, nhưng Lôi Long này có thực lực rất cao, Tân Trạm thì lại chỉ ở cảnh giới Phân Thần.
“Chị tin em đi, trước đó em đã quan sát nó rất lâu. Chị đánh nó thêm lần nữa, em sẽ ra tay ngay” Tân Trạm nói một cách tự tin.
“Được thôi” Tân Sương Nhan cắn răng đồng ý, nếu không thì cứ thế mà đánh mình cũng sẽ không có cơ hội thắng.
Linh khí cả người cô bỗng nhiên bộc phát.
Bầu trời phía sau lưng Tân Sương Nhan lại xuất hiện ba con sói lớn màu đỏ lực một lần nữa.
Ba con sói này bay ra sau đó nhe hàm răng nanh sắc bén, lao về phía Lôi Long mà căn xé.
Tân Sương Nhan thi triển toàn bộ thực lực của mình ra, ba con sói căn con Lôi Long này da tróc thịt bong, làm tiêu tán đa số bản nguyên sấm sét của nó.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Tân Sương Nhan thì khí tức của Lôi Long dần dần yếu đi, biến thành cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ.
Đôi mắt của Tân Trạm sáng lên, tu vi của anh cũng tăng lên tới cảnh giới Phân Thần cửu phẩm.
Càn Khôn Di Chuyển Quyết được thi triển, Tân Trạm bước một bước vượt qua hư không rồi đi tới trước con Lôi Long này.
“Rống!”
Lôi Long dãy dụa dưới sự tấn công của ba con sói lớn.
Một giây sau nó thấy Tân Trạm dám công kích mình thì giận tím mặt, há miệng phun một luồng lôi điện ra ngoài.
Tân Trạm không trốn cũng không né, mà lao thẳng vào đó.
“A!”
Sắc mặt của Tân Sương Nhan tái đi mà nhìn Tân Trạm bị lôi đình nuốt chửng, sau đó lôi đình kia tán đi, không thấy bóng dáng của Tân Trạm đâu cả.
Tân Trạm chạy đi đâu rồi?
Tân Sương Nhan vô cùng kinh ngạc, cô ấy đưa thần thức ra thì phát hiện Tân Trạm đang ở trong bụng Lôi Long.
Lôi Long nuốt chửng thẳng tư rồi ư?
“Phun ra cho ta!” Tân Sương Nhan giận dữ, ba con sói công kích càng thêm mãnh liệt.
Nhưng lúc này trên thân thể của Lôi Long đang không ngừng khôi phục lôi, nó dần tránh thoát sự khống chế của Tân Sương Nhan.
Lôi Long gào lên một tiếng, nó đẩy ba con sói ra ngoài rồi phóng lên tận trời.
Ba con sói lớn kia rơi xuống đất rồi hóa thành sương mù mà biến mất.
Tân Sương Nhan cũng vì thế mà hộc máu, khí tức yếu đi nhiều.
Lôi Long thấy khí thế kẻ địch yếu đi thì gào lên với vẻ hưng phấn. Nó há miệng rồi ngưng tụ một quả cầu ánh sáng chưa đầy lôi điện, sau đó phun thẳng về phía Tân Sương Nhan.