Chương
Vực Hối Lỗi kia là nơi đáng sợ nhất của Tân gia, nó chẳng khác nào nhà tù. Mặc dù tu sĩ đi vào trong đó không bị chết, nhưng ngày nào cũng bị sự cô độc, lạnh lẽo giày vò. Rất nhiều người trong tộc không có ý chí kiên định nên tinh thần đã suy SỤP.
“Tôi chẳng quan tâm, dù sao con trai tôi cũng bị dọa rồi.
Nó là người có công Tân gia nhưng lại bị uy hiếp bắt đi đày ở Vực Hối Lõi. Cứ để thế này thì không thể được”
Không khí ở nơi này hoàn toàn thay đổi, Tân Phong Triết quay lại chất vấn các trưởng lão.
“Thế này đi, chúng tôi đúng là người có lỗi trong chuyện này, khiến vãn bối có công phải chịu ấm ức. Nếu không bồi thường chút nào thì cũng không hay”
Tân Bách Chiến ho nhẹ một tiếng nói: “Cá nhân tôi sẽ đưa cho Tân Trạm hai trăm nghìn điểm cống hiến gia tộc để đền bù, hy vọng có thể đền bù một chút tổn thương tinh thần của cậu ta”
“Tôi cũng bỏ ra hai trăm nghìn điểm cống hiến” Trưởng lão Lạc Việt Ban cũng thở dài rồi lập tức móc lệnh bài ra.
Hai người đều ngỏ lời như vậy rồi, đương nhiên những người khác cũng không thể không làm gì. Mặc dù, hai trăm nghìn điểm cống hiến không phải con số nhỏ, nhưng những trưởng lão Thái Thượng này vẫn bỏ ra được. Hơn nữa đích thật bọn họ là người làm sai trước.
Lúc này, duy chỉ còn Tân Bách Vinh là khóe miệng đang giật giật mấy lần. Trái tim của ông ta đang chảy máu. Tân Bách Vinh vừa thua Tân Trạm một triệu điểm cống hiến gia tộc, giờ lại buộc phải bỏ hai trăm nghìn điểm cống hiến nữa.
Chỉ trong vòng mấy ngày, vốn liếng mà ông ta dành dụm được trong mấy chục năm bị cha con Tân Trạm lấy sạch.
Tân Bách Vinh nhìn Tân Bách Chiến với ánh mắt oán hận, trong lòng nghĩ ông ta đang diễn kịch cùng Tân Phong Triết.
Nhưng trong tình huống này, bản thân không bỏ ra thì cũng không được. Ông ta nén cảm giác đau lòng lấy số điểm cống hiến gia tộc vốn cũng chẳng còn lại là bao của mình ra.
“Chuyện Tân Phong Triết bất chấp quy định của tổ tiên lấy trộm công pháp mấy ngày nữa rồi nói tiếp. Hôm nay nói tới đây thôi” Tân Bách Vinh khẽ rên lên một tiếng.
Đương nhiên, ông ta sẽ không để yên chuyện này, nhưng bây giờ thực sự không phải thời điểm nói tới. Tân Bách Vinh cũng chẳng còn tâm trạng ở lại nữa, nói xong ông ta lập tức rời đi. Mấy trưởng lão Thái Thượng khác cũng cười gượng nói với Tân Trạm mấy câu rồi lũ lượt rời đi.
“Cha, có phải con đã khiến cha rước phải phiền phức không? Thật ra chuyện này…”
Sau khi đi ra khỏi hội trưởng lão, Tân Trạm nói với giọng điệu nghiêm túc. Anh đang định nói chuyện về Vô Tự Thiên Thư ra.
Tân Phong Triết lắc đầu ngắt lời: “Tân Trạm à, con không cần giải thích với ta về chuyện này. Ta chỉ cần biết con là con trai ta, không phải người như đám trưởng lão Thái Thượng kia nói là đủ rồi”
“Mỗi người đều có cơ duyên riêng. Có một số bí mật dù là người thân nhất cũng không được nói ra. Bởi vì có thể họ sẽ không tiết lộ, nhưng ở đời không nói trước được điều gì. Nếu họ trúng phải một số mánh khóe thì sẽ làm những chuyện bản thân không muốn nhưng vẫn phải làm”
Khóe miệng Tân Trạm giật giật, cha đã nói tới mức này thì bản thân anh cũng không tiện nói tiếp.
“Còn con đó, nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta phải không? Đi thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.”
Tân Phong Triết cười cười, sau đó đột nhiên bay lên.
“Cha à, dường như trong phạm vi đất của dòng họ không cho phép bay” Tân Trạm cũng bay theo, thấy Tân Phong Triết càng bay càng cao nên nhắc nhở.
“Ha ha, người bình thường đương nhiên không thể bay rồi.
Nhưng ta là Tân Hoàng, ai quản được ta chứ?” Tân Phong Triết cười mỉa mai.
“Nếu ta không thể hiện khoa trương một chút thì e rằng cái Tân gia này sẽ quên mất ai mới là gia chủ”