Chương
Không ít tu sĩ đều kinh ngạc nhìn về phía Tân Trạm.
Sau khi Cung Doãn vào phòng, hơi thở sắc bén phát ra từ cả người anh ta như lưỡi đao, khiến rất nhiều tu sĩ hơi khiếp đảm khi đối mặt với anh ta.
Nhưng Tân Trạm này lại nói thẳng Cung Doãn uống lộn thuốc, kinh mạch sắp nứt toạc?
Ngay cả Trần Minh cũng hơi kinh ngạc, quả thực tên Tân Trạm này đang nguyền rủa Cung Doãn rồi.
“Trình đạo hữu, cậu…” Tiết Phong cũng hoảng sợ, lời này của Tân Trạm thực sự hơi ác độc.
Cung Doãn này cũng không phải người thường, tuổi này của anh ta mà có thể tu luyện đến Hợp Thể cảnh thất phẩm, là đại đệ tử thủ tịch của Thiên Kiếm Tông ở triều Tân Hoàng, tính cách kiêu ngạo khoe khoang, Tân Bách Châu nói vậy.
Với tính cách của Cung Doãn này, chắc sẽ không ngoan ngoãn chịu thua đâu.
“Quả thực là ăn nói bậy bạ, anh tin tôi chém anh không?”
Quả nhiên, Cung Doãn nghe vậy thì cũng giận tím mặt, những lời trước của Tân Trạm thì anh ta rất tin phục, nhưng khi nghe đến cuối, anh ta lại cảm thấy Tân Trạm hoàn toàn đang cố làm ra vẻ.
Dù sao dược tôn mà anh ta tìm kiếm chính là dược tôn tam phẩm của hội dược sư mà trưởng lão trong tông môn giới thiệu, lão luyện thành thục, rất có tiếng tăm, chẳng lẽ còn không bằng đứa trẻ như người này à Anh ta vung tay lên, một thanh trường kiếm thuần một màu đen xuất hiện trong tay, ánh kiếm sắc bén xẹt qua, không khí đều bị xé rách, chỉ thắng vào Tân Trạm.
Các tu sĩ khác đều biến sắc, đồng loại đứng lên lui ra sau.
“Có phải nói bậy hay không, chẳng ở mấy ngày nữa anh sẽ biết à?”
Làm người khởi xướng, sắc mặt của Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, không hề bị Cung Doãn hù dọa.
“Tôi nói đúng tình trạng thương tích của anh, cũng đến như đoán chuẩn tiên đan anh dùng, đoán trước kết quả của anh, chẳng phải quá đơn giản sao?”
“Ha ha, giả bộ rất giống, anh sợ anh không đủ tư cách dược sư, bị vạch trần, đuổi xuống thuyền bay, hủy hoại danh dự, cho nên muốn chọc giận rồi, cố ý khiến tôi ép anh đi, vậy sẽ dễ chịu chút nhỉ”
Cung Doãn cười lạnh nói: “Mà mấy thứ anh biết kia, chắc là khi tôi đi đến hội dược sư, bị anh trông thấy, nhớ kỹ tình trạng tích đúng không?”
“Nhưng tôi không làm như vậy, tôi để anh ở lại đây, thẳng đến bảy ngày sau. Nếu tôi bình an không có gì, anh có thể sẽ xúi quẩy đấy”
Vô cớ nguyền rủa một đệ tử thiên tài của một tông môn lớn, dù là thành viên của hội dược sư, Cung Doãn trừng phạt một trận thì hội dược sư cũng sẽ không nói gì.
“Được, nhưng nếu tôi nói trúng rồi, kinh mạch của anh thật sự vỡ ra thì sao?” Tân Trạm hỏi ngược lại.
“Thanh kiếm này tôi đưa anh cho gọn” Cung Doãn cười lạnh, khẽ múa may thanh trường kiếm màu đen trong tay.
“Kiếm của anh quá kém, không xứng để tôi dùng. Nếu tôi thắng, về sau, dọc theo đường đi, anh trở thành người hầu của tôi là được” Tân Trạm nói.
“Rất tốt, anh cứ giả vờ tiếp đi, tôi cũng chờ đến ngày kia”
Cung Doãn cười cười, trực tiếp thu trường kiếm về.
Thanh trường kiếm này của mình chính là một trong tứ đại tiên kiếm của Thiên Kiếm Tông, thế mà tên này lại nói quá kém, cũng quá kiêu ngạo rồi.
“Cần gì phải thế, mọi người đồng hành là có duyên, không cần phải như thế” Tiết Phong đến khuyên can.
“Ha ha, lão Tiết, tôi sẽ không gây phiền toái, nhưng tên này khiêu khích tôi, ông cũng thấy rồi, bảy ngày sau lại nói. Thời gian lúc này cũng vừa đúng rồi, lên đường đi”
Người cũng đã đến đủ, Tiết Phong vừa mở miệng như vậy, mọi người cũng đứng dậy đi ra sân.
“Nhóc con, tính cách tên Cung Doãn kia nóng thực sự, cậu tự cầu phúc đi”
Trần Minh vui sướng liếc nhìn Tân Trạm, tên này dám cướp mối làm ăn của mình, nếu nó càng xui xẻo thì mình càng vui.
Tân Trạm lắc đầu, cũng không để ý đến anh ta.