Chương
Đối mặt với lòng bàn tay khổng lồ của ông ta, sắc mặt Công Doãn lạnh lùng, trường kiếm màu đen run lên.
Một loạt kiếm quang, xoay tròn trước mặt anh ta, dần dần biến thành một đóa hoa sen màu đen được đan bởi kiếm quang.
Mỗi cánh hoa là một đạo kiếm quang mãnh liệt, khi nở rộ, hàng ngàn đạo kiếm quang đồng thời phóng lên bầu trời, va chạm vào lòng bàn tay khổng lồ này.
“Hợp Thể Cảnh bát phẩm”
Công Doãn lùi lại ba bước, mà quốc chủ Bình Thạch lại tiến một bước, hiển nhiên giữa hai người có một khoảng cách Về tu vi.
Nhưng quốc chủ Bình Thạch cũng hơi ngạc nhiên.
Ông ta tu luyện bao nhiêu năm, đạt tới Độ Kiếp Kỳ chính là do tích lũy bao nhiêu năm tháng.
Mà thanh niên phía đối diện hiển nhiên cũng không quá già, nhưng là sắp đạt đến Hợp Thể Cảnh đỉnh phong.
Và một người như vậy lại sẵn sàng bảo vệ cho người bạn của Ngu thánh nữ.
“Nói ra truyền thừa của cậu, tôi có thể tha chết cho cậu”
Quốc chủ Bình Thạch lãnh đạm nói.
Dù đối thủ là kỳ tài nhưng nếu dám ngăn cản ông ta thì chỉ có một con đường chết.
“Đạo hữu, chúng ta hãy kiểm tra tình hình đi. Sẽ không làm tổn thương dược tôn Tân. Xin hãy để chúng tôi qua” Ngu Như Mỹ cũng thở dài.
“Ông không cần quan tâm tôi là ai, trước khi tôi chết không ai có thể tiến một bước ở đây” Vẻ mặt Công Doãn lạnh lùng, chậm rãi nói.
Cả đời này anh ta đều yêu thích kiếm, và điều anh ta yêu thích nhất ở kiếm chính là độ sắc bén và ngay thẳng của thứ này, một loại khí chất mà anh ta thà chết chứ không muốn bẻ cong.
Sau nhiều năm như vậy, anh ta từ một đệ tử ngoại môn có thể dần dần trở thành thủ tịch đại đệ tử của Thiên Kiếm Tông, đều dựa vào tính cách ngay thẳng, sắc bén và cương trục của anh ta.
Vì đã đồng ý làm người hầu của Tân Trạm, nên trên đường đi anh ta sẽ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Tân Trạm, bất kể đối thủ là ai, anh ta cũng không thể lùi bước.
“Tôi vốn là không muốn giết ngươi, nhưng là cậu tìm cái chết, tôi cũng không khách khí”
Ánh mắt quốc chủ Bình Thạch lãnh đạm, bộc phát toàn sức mạnh của Độ Kiếp Kỳ, thiên địa run lên, tựa hồ có thể trấn áp thiên địa, bóp nát hàng ngàn sinh mệnh chỉ bằng một chiêu.
Khi quốc chủ Bình Thạch chuẩn bị ra tay, trong cung điện đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Ba, dừng tay, vị dược sư này không có hại con, các ngươi đừng đi vào”
“Cái gì?”
Quốc chủ Bình Sơn gần như trấn áp được Cung Doãn, nhưng ông ta đột nhiên nghe thấy tiếng của con gái mình.
Vẻ mặt của ông ta thay đổi, và cơ thể ông ta đột nhiên lùi lại.
Hơi thở mạnh mẽ trong thiên địa lập tức như không tồn †ại, quốc chủ Bình Thạch ngẩn người nhìn cung điện.
Con gái vậy mà lại mở miệng, trong trường hợp chất độc bùng phát, lẽ ra không còn ý thức về bản thân mới đúng.
“Trương hộ pháp, ông có chắc răng xiềng xích trên cơ thể con gái tôi đã được cởi ra chưa?” Quốc chủ Bình Thạch vội hỏi.
“Tôi chắc chắn, tôi đã tự mình gỡ bỏ nó. Ngoại trừ một số người, không ai có thể mở khóa linh ngọc này” Trương hộ pháp vội vàng gật đầu.
“Chuyện này…chẳng lẽ là con gái tôi thực sự đã khá hơn tồi: Trái tim của quốc chủ Bình Thạch run lên, bánh sáng trận pháp bao quanh cung điện, ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, điều này khiến ông ta cảm thấy khó chịu.