Chương
Còn về việc dễ dàng cắn đứt ngón tay của Hợp Thể Cảnh Thất Phẩm như thế, phệ thiên trùng chính là độc trùng cắn xé mạnh nhất trên thế giới, tên này đâm ngón tay của mình vào miệng phệ thiên trùng, mấy trăm cái đầu cùng há mồm, sao có thể cắn không đứt được.
Cung Doãn gật gật đầu, tựa như đang có điều gì suy tư.
“Mặt khác, hai ngày nay anh cũng chuẩn bị một chút đi.
Lệnh bài này có thể mang theo người hầu tiến vào, anh đi với tôi” Tân Trạm nói.
Anh cũng nhận ra việc Cung Doãn rất hứng thú với chiến trường Tiên Ma.
Hơn nữa Tân Trạm cũng dự định đi vào đó xem thử, dù sao cũng là một chiến trường chưa từng mở ra bao giờ, hẳn là có rất nhiều đồ tốt bên trong.
Tuy rằng tu vi của bản thân vẫn còn kém một chút nhưng dựa vào tính đặc thù của độc tu và phệ thiên trùng thì chưa chắc không thể đánh một trận với tu sĩ Hợp Thể Cảnh.
“Cảm ơn đại sư”
Mặt Cung Doãn đỏ ửng lên, vô cùng sung sướng.
Đó là chiến trường Thiên Ma, nơi mấy ngàn năm qua chưa từng mở cửa, những bảo vật bên trong đã nhiều năm không ai đụng đến, Cung Doãn cũng hiểu được ý nghĩa của việc tiến vào ngay từ đợt đầu tiên.
Lúc trước còn có tu sĩ ra giá ba triệu năm trăm tử kim linh tệ để được Tân Trạm dẫn vào nhưng Tân Trạm vẫn không đồng ý.
Sau đó, Cung Doãn xin đi mua sắm, chuẩn bị một ít đồ, Trần Trạm lập tức đồng ý.
Khu vực này vốn dĩ có người của Cửu đại Ma Môn bảo đảm nên cũng không có người nào dám động thủ.
Càng đừng nói đến bây giờ đang ở bên trong Tụ Bảo Các, tương đương với việc sự bảo đảm này được nhân hai.
“Hiện tại, ở đây hội tụ tu tiên, tu ma,… đủ các loại tu sĩ, nói không chừng có chút đồ tốt”
Tân Trạm nhìn quanh bên ngoài Tụ Bảo Các, một quảng trường vô cùng náo nhiệt, ngẫm nghĩ một hồi lại bước đến.
Mấy đồ vật và các tu sĩ bày bán còn hỗn độn hơn nhiều so với Tụ Bảo Các.
Một tu sĩ thường bán tiên thảo lại còn bán cả công pháp, ngư long hỗn tạp, rất dễ bị lừa.
Tân Trạm đi vào bên trong, nhìn vài món đồ, cũng không mấy vừa lòng.
Anh không bước đến phía trước, tầm nhìn lại cao, rất khó để nhìn thấy đồ đạc.
Vốn dĩ đến đây là vì hứng thú, thế mà mới dạo một vòng đã thấy có chút chán rồi.
Ngay khi Tân Trạm chuẩn bị rời khỏi thì bỗng phát hiện ra có rất nhiều người đang vây xem một quầy hàng.
“Anh bạn này, đây thật sự là ngọc quy của Huyền Vũ Tông hay sao? Nghe đồn nó có thể chống đỡ nhiều lần công kích từ cường giả, đúng chứ?”
“Hản là sự thật, nhưng mà có thể ngăn cản được bao nhiêu lần thì chưa biết, nghe chủ quán nói anh ta cũng chẳng biết rõ số lần”
“Nhưng một triệu bảy trăm năm mươi tử kim linh tệ thì vẫn đáng giá.”
“Chưa chắc, Huyền Vũ Tông là thượng cổ tiên tông, cái này hẳn là tiên nhân dùng mới có thể kích phát ra hiệu quả tốt nhất, dùng linh khí sẽ chậm hơn một chút, thế nên mới có thể bán với giá rẻ như thế chứ”
“Ngọc quy có thể ngăn cản được công kích của cường giả?”
Trong lòng Tân Trạm vừa động, lập tức cất bước đi đến.
Người chủ quán kia là một người đàn ông trung niên, trên mặt có vài vết sẹo, tính tình khá trầm lặng, đối mặt với sự bàn tán của mọi người xung quanh, anh ta không nói một lời.
Trước mặt anh ta bày ra mười mấy ngọc bội hình rùa, có lớn, có nhỏ, mỗi cái đều được điêu khắc hoa văn tinh xảo, tản ra linh khí mênh mông cuồn cuộn, cho người ta một cảm giác an toàn.